Lam Dư Khê im lặng một lúc rồi mới quay đầu sang nhìn cô, cười nhàn nhạt: “Thành hiện thực rồi.”
Diệp Dĩ Muội nhìn anh với ánh mắt tham dò, nỗi buồn trong ánh mắt anh đã nói cho cô biết điều ước của anh chưa thành hiện thực.
Câu trả lời lức này chẳng qua là để cho cô tin rằng điều ước của cô nhất định sẽ thành hiện thực.
Cô cười cảm động, không nói gì thêm.
“Dĩ Muội, lát nữa cô muốn đi đâu?” Lam Dư Khê phá vỡ không khí im lặng, lại khôi phục lại bộ dạng như bình thường, không còn vẻ buồn rầu ban nãy nữa, dường như nó chưa từng xuất hiện qua trong ánh mắt và nét mặt anh mà chỉ là do cô hoa mắt mà thôi.
“Về căn biệt thự ở ngoại thành.” Diệp Dĩ Muội suy nghĩ một lát, dường như đó là nơi duy nhất cô có thể đi.
Nếu như cô dám không về, nói không chừng Tần Hàm Dịch lại uy hiếp cô.
“Tôi đưa cô về!” Lam Dư Khê cũng không giữ cô lại, dù gì thì thân phận của hai người bây giờ cũng không phù hợp để giữ lại.
“Được.” Diệp Dĩ Muội gật đầu, không hề từ chối.
Trong người cô bây giờ không có tới một đồng, kể cả là bắt xe về thì cũng phải nhờ vú Trần trả tiền, vậy thì cô tội gì phải từ chối lòng tốt của Lam Dư Khê.
“ĐI thôi, xe đỗ ở bên đường.” Lam Dư Khê chỉ tay về chiếc xe đua màu đỏ phía đối diện bên đường.
“Hình như anh rất thích xe màu đỏ!” Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3251999/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.