Lam Dư Khê nhìn ánh mắt tàn bạo của Tần Hàm Dịch, trong lòng có phần run lên, ngay sau đó liền cười như không cười, đứng lên: “Tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” Tần Hàm Dịch gọi anh lại, từ trong ngăn kéo rút ra một chiếc chìa khóa, vứt cho Lam Dư Khê: “Đây là chìa khóa một căn hộ trong thành phố, cậu ở đấy đi đỡ phải lúc nào cũng ở trong khách sạn, không thoải mái.
“Cảm ơn nhé!” Lam Dư Khê đỡ lấy chìa khóa, quay người đi ra khỏi thư phòng của Tần Hàm Dịch, nhanh chân đi xuống tầng, rời đi.
Tần Hàm Dịch đi tới bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Lam Dư Khê rời đi, hai mắt nheo lại.
Về vấn đề của Hạ Lam, miệng anh tuy là phủ nhận, né tránh, nhưng mấy ngày hôm nay lại ngày nào cũng suy nghĩ về chuyện này.
Anh không hề bảo Tiêu Nhiên dừng việc điều tra, ngược lại còn liên tục thúc giục Tiêu Nhiên, nhanh chóng điều tra và cho ra kết quả.
Chỉ là, đối phương dường như hành động không để lại bất kì dấu vết gì, cho dù Tiêu Nhiên đã tận dụng và tìm đến rất nhiều mối quan hệ nhưng vẫn không điều tra ra được chân tướng.
Tần Hàm Dịch nghe kết quả như vậy, thực sự là không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Đây là lần đầu tiên anh nghi ngờ Hạ Lam.
Trước đó, không kể Hạ Lam làm gì, anh đều tin tưởng một cách vô điều kiện.
Tự anh không ngờ rằng, Diệp Dĩ Muội lại có thể làm lay động vị trí của Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3251982/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.