Bạch Dung đã quyết thì Mộ Dương cũng không cản được, mẹ anh đã đòi ở lại đây thì anh cũng đành chấp nhận mà thôi. Mộ Dương không đi nữa, anh về phòng nghỉ ngơi, Tạ Như Phương khá bất ngờ khi thấy anh ở nhà, mẹ đến liền biết sợ rồi sao?
Bạch Dung ở lại ngủ cùng cô, tắm rửa xong thì hai mẹ con ngủ chung. Từ Ninh Hi cảm nhận được hơi ấm của bà, cô vùi đầu vào lòng bà như một đứa trẻ, chỉ một chút thôi cô muốn làm nũng với bà.
Bạch Dung vỗ về cô: "Ninh Hi."
"Vâng?"
"Sao con lại cứu mẹ?" Bạch Dung hỏi, bà đối xử tệ với cô như vậy mà cô vẫn nghĩ cho bà, thật sự thì...
"Vì mẹ là mẹ của con." Từ Ninh Hi nhỏ giọng đáp.
"Con biết mẹ đang nghĩ gì, tuy ở Mộ gia mọi người đều ghét con, không thích con, tuy đối xử tệ với con nhưng mà ít nhất...mẹ không đánh đập con." Từ Ninh Hi nói, người cô có chút run lên.
"Đánh đập?" Bạch Dung bất ngờ, đúng là bà chỉ bắt cô làm việc và nặng lời với cô, từ trước đến nay chưa từng động tay với Từ Ninh Hi. Chỉ như vậy thôi sao? Chỉ như vậy là cô thấy tốt đến thế sao?
"Không có gì đâu ạ, mình ngủ đi mẹ." Từ Ninh Hi ôm lấy bà.
Mơ hay thật cũng được, cô muốn cảm nhận trọn vẹn sự bình yên ngay lúc này mà thôi.
Bạch Dung nhận ra mình không biết gì về cô cả, cũng không hiểu được tâm tư của cô đang nghĩ gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033531/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.