Mộ Dương đứng không vững nổi nữa rồi, hai chân anh ngã xuống ngồi bệch dưới sàn. Tạ Như Phương cũng đoán được gì rồi, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa.
Từ Ninh Hi lúc này đã ngủ dậy, cô ra khỏi phòng gọi cả hai, nghe tiếng cô Tạ Như Phương vội bước ra ngoài.
Mộ Dương ngồi đó một lúc sâu anh mới bình tĩnh lại được, lấy lại tinh thần anh đứng dậy vào phòng tắm dùng nước lạnh dội lên người mình, sự lạnh lẽo của nước cũng không bằng sự lạnh nhạt của anh dành cho cô lúc trước đến mất cả đứa con đầu lòng của mình. Mộ Dương lấy lại được bình tĩnh, anh thay đồ rồi ra ngoài, anh không ăn sáng, trước khi đi chỉ đi đếm ôm cô vào lòng rồi hôn lên trán nói nhỏ: "Tôi đi làm."
"Anh đi sớm vậy? Anh không ăn sáng sao?" Từ Ninh Hi hỏi.
"Anh không đói." Mộ Dương đáp, anh nhẹ nhàng buông cô ra.
Lời của anh đáp khiến cô đứng đơ, anh không đói? Anh vừa thay đổi cách xưng hô với cô sao?
Tạ Như Phương đặt li sữa xuống, vẻ mặt không vui vẻ gì mấy, cô muốn vui vẻ lắm nhưng cười không nổi. Cô mong chuyện đó không phải sự thật nên đã đích thân đến bệnh viện đó tìm bệnh án của cô, cuối cùng nó vẫn là có thật.
Ngày hôm đó chỉ có người đàn ông họ Niên đó đến chăm sóc cô, anh ta cũng là người thanh toán viện phí cho Từ Ninh Hi, có vẻ như họ đã quen biết nhau từ trước rồi.
Mộ Dương có lẽ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033506/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.