Từ Ninh Hi ngồi ngay trên bàn ăn, cô đã thay quần áo, trên người lúc này đang mặc một chiếc váy trắng dài qua đầu gối. Mộ Dương ngồi xuống lo bữa sáng cho cô, cũng may là anh thấy cô mệt nên mới chịu tha cho Từ Ninh Hi, nếu không mới sáng ra anh đã ăn sạch cô nữa rồi.
Từ Ninh Hi ngồi dùng bữa sáng, hai chân đung đưa hỏi anh: "Anh không đi làm sao?"
"Không, tôi ở nhà với em." Anh nói.
"Thật sự ổn sao?"
"Ổn mà."
Vừa dứt lời chuông cửa liền vang lên, Mộ Dương cau mày không biết mới sáng ai lại đến tìm anh vậy chứ.
Mộ Dương bỏ miếng bánh mì trên tay xuống, anh đứng dậy ra mở cửa, cô vẫn ngồi đó bình tĩnh ăn sáng.
Thư kí đứng trước mặt anh: "Mộ tổng...xin anh đó đến công ty đi."
Nghe tiếng nói chuyện bên ngoài Từ Ninh Hi dừng ăn, cô xuống ghế, đưa tay tìm gậy của mình tiến ra ngoài.
"Ai đến vậy anh?" Từ Ninh Hi hỏi anh.
"Phu nhân." Thư kí cúi đầu chào cô.
"Thư kí của anh sao?" Cô hỏi anh.
"Ừm."
"Phu nhân...có chuyện nên tôi..."
"Tôi hiểu mà, Dương, anh đến công ty đi." Cô nói.
Mộ Dương nắm lấy tay cô: "Nhưng mà để em ở nhà một mình..."
"Em tự lo được, em không sao, buổi trưa anh chỉ cần cho người mang đồ ăn đến cho em là được mà." Cô cười nói.
Thư kí nhìn Mộ Dương có vẻ không yên tâm khi để vợ ở nhà một mình, cậu nghĩ ra ý gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033489/chuong-29.html