Mộ Dương bất ngờ bế cô lên, Từ Ninh Hi bị dọa cho giật mình vội ôm lấy cổ anh. Mộ Dương ôm cô lại bàn làm việc của mình, anh để cô ngồi gọn trong lòng. Từ Ninh Hi ngơ ngác không biết anh có ý định làm gì nữa. Cô lúc này ngồi gọn trong lòng anh cứ như một đứa trẻ vậy.
Ninh Hi níu áo anh, Mộ Dương cúi xuống hôn lên tóc cô: "Ngồi yên nhé."
"Dương."
"Tôi muốn gần em." Mộ Dương nói.
Từ Ninh Hi gật đầu, cô nghiêng đầu dựa vào lòng anh, cô vẫn còn muốn ngủ một chút.
"Mắt của em, tôi sẽ tìm cách." Mộ Dương lên tiếng.
"Không cần vội đâu, anh đừng vì em mà hao tâm tổn sức như vậy." Từ Ninh Hi đáp anh.
Mặc dù...cô muốn nhìn thấy anh một lầ nữa. Đứng trước mặt cô, nhìn cô rồi cười đầy hạnh phúc, Từ Ninh Hi muốn nhìn thấy khoảnh khắc ấy.
"Tôi sẽ làm mọi thứ cho em." Anh nói.
Từ Ninh Hi dụi dụi đầu vào lòng anh, sao cũng được, anh muốn như thế nào cũng được.
Chỉ cần anh...
"Đừng bỏ rơi em, em xin anh." Cô nhỏ giọng nói.
"Sẽ không, tôi sẽ không bỏ em lần nào nữa đâu."
...
Cả ngày loay hoay ở công ty cuối cùng cũng được về nhà. Mộ Dương giúp cô tắm rửa rồi ngồi sấy tóc cho cô, Từ Ninh Hi ngồi ngoan ngoãn như mèo con mặc anh làm gì làm.
Anh sấy tóc xong thì chải tóc cho cô, Mộ Dương bất ngờ lên tiếng hỏi cô: "Tôi có một điều muốn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033487/chuong-30.html