Ngày hôm sau.
Mộ Tinh đã về nhà từ sớm, trước khi đi cũng không quên làm bữa sáng cho cả nhà. Từ Ninh Hi ngủ dậy thì bất ngờ, cô không nghĩ Mộ Tinh lại chịu vào bếp làm mấy chuyện này đấy. Mộ Dương thấy em gái đã trưởng thành hơn thì cũng yên tâm phần nào rồi, anh ăn sáng xong thì đi làm, dặn cô ở nhà nếu có chuyện gì hãy báo cho mình ngay.
Tạ Như Phương hôm nay cũng có việc ra ngoài, vừa ăn sáng xong liền đi ngay. Cuối cùng chỉ có Từ Ninh Hi ở nhà một mình.
Cô nằm trên sofa thở dài, cuối cùng còn mình cô, ai cũng có việc riêng rồi bận rộn ra ngoài, còn cô không biết nên làm gì đây.
Từ Ninh Hi ngồi dậy, cô muốn làm bữa trưa rồi đem đến công ty cho anh quá. Đân đo một hồi cuối cùng cô cũng đứng lên, bước vào bếp lục lọi nấu đồ ăn cho anh.
...
Loay hoay cả buổi cũng xong, thấy sắp đến giờ cô vội thu dọn rồi ra khỏi nhà. Từ Ninh Hi choàng khăn Tạ Như Phương tặng mình, cô rời khỏi khu chung cư của mình rồi bắt xe đến đó.
Cô vẫn như thói quen cũ là ngồi xe buýt đến Mộ thị. Ngồi trên xe, cô ôm túi đựng cơm của anh rồi cười, lần này anh sẽ ăn bữa trưa cô nấu rồi.
Xe buýt dừng lại, Từ Ninh Hi xuống xe, đi bộ vài trăm mét nữa sẽ đến Mộ thị. Cô vừa đi vừa ngân nga như một đứa trẻ, cuối cùng lại không chú ý mà va vào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033474/chuong-37.html