Ăn trưa xong Từ Ninh Hi muốn ra về nhưng anh giữ cô lại, dù gì về nhà cũng có một mình cô, anh sợ cô nhàm chán nên muốn Từ Ninh Hi ở lại đây với mình. Công việc hôm nay không có nhiều, anh sẽ tan làm sớm thôi.
Từ Ninh Hi cũng đồng ý ở lại, cô đi dạo một vòng trong phòng làm việc của anh, nhìn đồng tài liệu chất cao như núi mà cô bất ngờ, không nghĩ Mộ Dương có thể giải quyết hết được những chuyện này đó.
"Anh giỏi thật đó." Cô nói.
"Hửm?" Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Không có gì, em chỉ muốn khen chồng mình thôi." Cô mỉm cười.
Mộ Dương nghe xong thì cười lớn: "Không giỏi thì lấy gì nuôi em đây?"
Từ Ninh Hi bĩu môi: "Em cũng có thể đi làm nuôi anh đó nha."
"Không cần, em chì cần ở nhà thôi."
"Tôi không muốn để em chịu vất vả nữa, hãy hưởng thụ đi Mộ thiếu phu nhân." Mộ Dương nhìn cô bảo.
"Nhưng mà...nhàm chán lắm." Cô lắc đầu.
Ở yên một chỗ thời gian qua khiến cô ngứa ngáy tay chân lắm rồi, đứng ngồi không yên luôn ấy. Trước đây cô vừa đi làm vừa lo việc nhà cho cả gia đình, từ lúc bị mù đến giờ cô chỉ có ăn và ngủ, thật sự khó chịu lắm.
"Trước đây em làm công việc gì?" Anh vừa đánh máy vừa hỏi cô.
"Em hả? Chưa kết hôn với anh thì em phụ bán hoa ở tiệm hoa Niên Niên, sau khi thành vợ anh rồi thì em làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033470/chuong-38.html