Sáng hôm sau.
Mộ Dương đẩy cửa khách sạn ra, anh đứng đó như chết lặng, Tạ Như Phương ở phía sau cũng đơ luôn rồi.
Kim Long Thành muốn đi vào thì Tạ Như Phương kéo ra ngoài, Mộ Dương cũng vào trong, anh đóng cửa lại từ từ chậm rãi đi đến chỗ cô.
Từ Ninh Hi vẫn ngủ say, trên người không một mảnh vải che thân, còn nồng nặc mùi rượu. Mộ Dương run rẩy, anh đưa tay ra chạm vào cô.
"Hi."
Từ Ninh Hi nằm yên đó, Mộ Dương biết cô vẫn còn say, không biết có bị chuốc thuốc nữa hay không. Mộ Dương kiềm nén cảm xúc lúc này, anh ôm cô vào lòng, anh muốn khóc nhưng nước mắt cứ như nuốt ngược vào trong vậy.
Anh cứ ngồi đó ôm cô.
"Anh...anh xin lỗi..."
"Anh xin lỗi..." Mộ Dương bất lực nói.
Anh ngồi ở yên đấy một lúc, khi bình tĩnh lại rồi liền lấy chăn quấn cô vào trong, trước khi cô thức dậy anh nên đưa cô về nhà tốt hơn.
Mộ Dương trùm kín cô rồi ôm ra ngoài, Kim Long Thành thấy cảnh tượng này cũng chết lặng theo rồi.
Đừng nói...cô ấy đã bị xâm phạm sao?
Tạ Như Phương tiến đến vỗ vai Mộ Dương: "Tôi mong cậu bình tĩnh."
"Về nhà thôi, cô ấy vẫn chưa dậy." Mộ Dương đáp.
...
Kim Long Thành lái xe đưa cả ba về nhà, trên đường đi anh vẫn để mắt đến Mộ Dương, anh yên tĩnh ngồi đó ôm chặt Từ Ninh Hi trong lòng, hai tay cứ run không ngừng, Kim Long Thành biết chuyện này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033406/chuong-70.html