Từ Ninh Hi ngủ tới tận trưa mới dậy. Vì uống rượu nên giờ đầu của cô đau như búa bổ, dường như cũng không nhớ về chuyện tối qua.
Cô mơ màng ngồi lên, thấy anh nằm bên cạnh mình thì đưa tay dụi mắt: "Anh không đi làm sao?"
"Anh gọi mãi em không dậy nên anh ở nhà với em." Mộ Dương nói.
Để tránh cô nghi ngờ anh đã ở nhà, còn nằm bên cạnh cô, đúng như anh đoán cô không nhớ rõ về chuyện tối qua, như vậy cũng tốt, không biết không nhớ gì anh yên tâm hơn rồi.
Từ Ninh Hi ngã vào lòng anh: "Em đau đầu quá."
"Em uống say đó có biết không?" Mộ Dương vỗ về cô.
"Em cũng không biết nữa, em chỉ nhớ là em uống thử hai li rượu mà người phục vụ tới đưa cho em. Sau đó em liền mơ màng không biết gì, em chỉ nhớ là em rất nóng, cũng may là có anh." Từ Ninh Hi nói.
"..."
Mộ Dương im lặng, anh siết chặt tay, cô...bị hạ thuốc luôn rồi sao?
"Tối qua em không biết sao nữa, em chỉ nhớ người em nóng khó chịu lắm, em cứ gọi tên anh mãi thôi." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.
"Thật tốt khi có anh bên cạnh."
"..."
Mộ Dương không biết nên nói gì, anh ôm lấy cô.
"Ừm, anh ở đây."
Ninh Hi, vạn lần anh cầu xin em đừng biết về chuyện tối qua.
...
Cao gia.
Cao Vũ nhìn Cao Từ Vũ, ông đưa tay xoa xoa trán, lúc này ông muốn đánh cho thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033404/chuong-71.html