Sáng hôm sau.
Mộ Dương cảm giác có gì đó đang chạm vào mặt mình, anh chậm rãi mở mắt ra xem. Dô còn buồn ngủ nên chưa nhìn thấy rõ trước mặt anh là cái gì, nhìn thấy Từ Bảo đang xoa xoa hai má mình, lúc này Mộ Dương đã tỉnh ngủ hẳn rồi.
"Chú ơi." Từ Bảo gọi anh.
Mộ Dương ngồi lên, anh ngơ ngác nhìn xung quanh. À phải rồi, tối qua anh đã theo cô về đây sau đó liền lăn ra ngủ không biết trời trăng gì.
Từ Ninh Hi cũng bảo anh có thể ở đây đến khi tay tháo bột, cô biết rõ anh chỉ sống một mình, tay phải lại gãy, chỉ có mình anh thì bất tiện trong sinh hoạt lắm.
"Chú mệt lắm sao?" Từ Bảo leo lên giường rồi hỏi anh.
Mộ Dương nhìn con trai, anh cũng không biết nữa, nhưng lâu lắm rồi anh mới ngủ say như vậy đấy. Từ ngày cô đi Mộ Dương mất ngủ trầm trọng, một đêm cũng chỉ có thể chợp mắt vài tiếng mà thôi.
"Chú ơi?" Từ Bảo nghiêng đầu.
"Ừm, chú hơi mệt nên ngủ say quá."
"Con đã khỏe hơn chưa?" Mộ Dương nhìn Từ Bảo hỏi.
"Cháu khỏe rồi." Từ Bảo mỉm cười đáp.
"Tay của chú sao vậy ạ? Cả mặt nữa..." Từ Bảo nhìn anh đầy lo lắng mà hỏi.
"Chú không cẩn thận nên ngã thôi." Anh bình tĩnh đáp.
Cạch
Từ Phong lúc này đẩy cửa đi vào, nhìn em trai mình quấn anh như thế cậu có chút bất ngờ. Từ Bảo trước đến nay rất sợ người lạ, ngoài ông ngoại ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033385/chuong-80.html