Đúng vậy, năm đó là anh từng vứt bỏ cô. Lúc cô gặp chuyện anh lại lạnh lùng bỏ mặc cô tự sinh tự diệt. Đáng ra bây giờ anh phải nhận lấy quả báo của mình, đáng ra anh cũng phải nếm trải cảm giác bị bỏ rơi lúc gặp hoạn nạn khó khăn để anh có thể hiểu rằng Từ Ninh Hi chịu thiệt nhiều đến mức nào.
Nhưng mà...
Cô không nhẫn tâm đến thế, cô không thể bỏ mặc anh được, Từ Ninh Hi yêu anh nhiều lắm, cô không đứng trơ ra đó nhìn Mộ Dương chịu đau một mình.
Việc của trước kia thoáng qua, Mộ Dương nhìn cô, anh biết mình có nói xin lỗi cũng vô dụng mà thôi.
"Ninh Hi, cảm ơn em."
"Đừng nói cảm ơn nữa." Từ Ninh Hi cốc trán anh một cái.
"Vào trong đi, đợi tôi nấu bữa tối cho anh và các con." Cô mỉm cười nói.
Mộ Dương đứng xoa xoa trán, cô...đã thay đổi rất nhiều rồi.
...
Cả bốn dùng bữa tối cùng với nhau, Từ Ninh Hi đặc biệt nấu những món anh thích, năm năm rồi khẩu vị của anh vẫn như vậy.
Thấy Mộ Dương ăn ngon lành cùng các con cô cũng yên tâm, đây có lẽ là điều mà thư kí của anh muốn thấy nhất, bởi vì thời gian gần qua Mộ Dương ăn rất ít, nghỉ ngơi cũng không, cô cũng đã xem qua bệnh án của anh, mấy năm qua anh nhập viện liên tục vì lao lực, cứ cắm đầu làm việc rồi uống rượu, không ăn không nghỉ thì làm sao chịu được chứ?
Anh bị điên rồi sao?
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033383/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.