“ Chị Thái Đình vừa ngất xỉu.”
Nói xong câu đấy, Doãn Đức Vịnh đứng dậy đối diện với Phương Triều Anh, hỏi lại:
"
“ Sao em đến đây?”
Sắc mặt Triều Anh mất tự nhiên hơn hẳn, trả lời:
“ Em có công việc gần đây, nên sẵn tiện ghé ngang chờ anh về nhà, chẳng cần anh phải đến nơi đó đón, cũng không thuận tiện đường.”
Doãn Đức Vịnh đưa tay lướt nhìn đồng hồ, sau đó chau mày nhìn qua Thái Đình, lên tiếng:
“ Tôi đưa chị về nhà, thế này không thể lái xe, sẽ nguy hiểm lắm.
"
Đột nhiên, lồng ngực của Phương Triều Anh bất giác nhói lên, bàn tay mất tự chủ bấu vào làn váy thướt tha, chính xác là cô đang rất đau lòng. Giờ đây, cô phát hiện Doãn Đức Vịnh vẫn còn thích Thái Đình, nhìn sự quan tâm ấy cũng đã đủ hiểu.
Thái Đình nhìn lần lượt từ Doãn Đức Vịnh đến Triều Anh, sau đó gật đầu đồng ý, đôi chân yếu ớt run nhẹ đứng dậy, khe khẽ nói:
“ Vậy phiền cậu, cảm ơn!
"
Thế nhưng, đầu óc Thái Đình lần nữa choáng váng xây xẩm, suýt ngã xuống nền nhưng do may mắn bám vào cánh tay của Doãn Đức Vịnh, sau đó được anh đỡ lấy.
“ Tôi thấy chị thực sự không ổn, hay là đến bệnh viện?”Một cô nhân viên khác cũng đỡ lấy Thái Đình, chậm rãi cùng anh dìu cô ấy ngồi xuống trở lại, lên tiếng:
“ Đúng đó chị Đình, sắc mặt của chị kém lắm. ”
Và rồi, Phương Triều Anh cũng cất lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-hop-dong-minh-yeu-nhau-nhe/3620936/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.