Mặc dù Doãn Đức Vịnh góp ý ra sao, Phương Triều Anh vẫn giữ phong cách trang điểm như thế, khiến cho suốt cả đoạn đường đi làm cả hai trong tình trạng ' chiến tranh lạnh .
“ Em muốn uống cái gì không? ”
Triều Anh xoay sang cửa kính mím môi âm thầm cười khẽ, vui sướng trước việc Doãn Đức Vịnh chủ động mở lời, cô tin bản thân mình có đủ sức để cạnh tranh với Thái Đình.
Tuy cô không có sự sâu sắc, từng trải, nhưng điều đó chẳng phải là yếu tố quyết định
Không uống gì hết á, giận anh rồi!”
Ừ, cô phải làm giá lên chứ, tha thứ dễ dàng nên cứ bị anh trêu chọc.
Thế nhưng, ngược lại sự lo sợ, Doãn Đức Vịnh lại điềm tĩnh mỉm cười, từng ngón tay thon thả uyển chuyển gõ xuống vô lăng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe.
“ Có thời gian rảnh, em học lái xe ô tô đi, như thế sẽ thuận tiện hơn.
“ Tôi định học...” nấu ăn.
Hai chữ cuối cùng được Phương Triều Anh nuốt vào trong bụng, rồi tiêu hóa, và cô đang tạ ơn vì dừng lại kịp lúc. Lúc này, Doãn Đức Vịnh tranh thủ nhìn qua cô vài giây, chân mày cau nhẹ thắc mắc, hỏi lại:
Định học gì? ”Phương Triều Anh cười gượng quên luôn sự giận dỗi khi nãy, trả lời:
NOVEL TOON
“ Thì định học lái xe í. ”
Sau đó, chiếc xe ô tô dừng lại trước một công ty. Phương Triều Anh buồn bã chậm rãi tháo dây thắt an toàn, vốn đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-hop-dong-minh-yeu-nhau-nhe/3620935/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.