Chương trước
Chương sau
Mặc dù Doãn Đức Vịnh góp ý ra sao, Phương Triều Anh vẫn giữ phong cách trang điểm như thế, khiến cho suốt cả đoạn đường đi làm cả hai trong tình trạng ' chiến tranh lạnh .

“ Em muốn uống cái gì không? ”

Triều Anh xoay sang cửa kính mím môi âm thầm cười khẽ, vui sướng trước việc Doãn Đức Vịnh chủ động mở lời, cô tin bản thân mình có đủ sức để cạnh tranh với Thái Đình.

Tuy cô không có sự sâu sắc, từng trải, nhưng điều đó chẳng phải là yếu tố quyết định

Không uống gì hết á, giận anh rồi!”

Ừ, cô phải làm giá lên chứ, tha thứ dễ dàng nên cứ bị anh trêu chọc.

Thế nhưng, ngược lại sự lo sợ, Doãn Đức Vịnh lại điềm tĩnh mỉm cười, từng ngón tay thon thả uyển chuyển gõ xuống vô lăng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe.

“ Có thời gian rảnh, em học lái xe ô tô đi, như thế sẽ thuận tiện hơn.

“ Tôi định học...” nấu ăn.

Hai chữ cuối cùng được Phương Triều Anh nuốt vào trong bụng, rồi tiêu hóa, và cô đang tạ ơn vì dừng lại kịp lúc. Lúc này, Doãn Đức Vịnh tranh thủ nhìn qua cô vài giây, chân mày cau nhẹ thắc mắc, hỏi lại:

Định học gì? ”Phương Triều Anh cười gượng quên luôn sự giận dỗi khi nãy, trả lời:

NOVEL TOON

“ Thì định học lái xe í. ”

Sau đó, chiếc xe ô tô dừng lại trước một công ty. Phương Triều Anh buồn bã chậm rãi tháo dây thắt an toàn, vốn đang nghĩ tới một lát nữa Doãn Đức Vịnh và Thái Đình sẽ gặp nhau, họ tiếp xúc cả ngày nhiều hơn cô.

Ai yêu mà không ghen chứ?

“ Chiều nay anh không cần ghé đón tôi đâu, tôi phải ra ngoài rồi sẽ về nhà luôn.”



“ Ra ngoài làm gì?”

Hỏi xong, tự nhiên Doãn Đức Vịnh cảm thấy bản thân mình gia trưởng. Thế nên, anh hắng giọng ngượng ngập xoay đi, thái độ như cô muốn trả lời thì trả lời, không thì thôi.

“ Tôi có lịch hẹn phải đi phỏng vấn.

Nghe thế, Doãn Đức Vịnh lại rẽ hướng suy nghĩ sang một hướng khác, về sự thay đổi trong tất cả của Triều Anh hôm nay.

Điều thứ nhất, ăn mặc rất khác ngày thường, thậm chí khi nãy đứng hơn mười phút chọn lựa trang phục đi làm, còn chọn váy nữa chứ.

Điều thứ hai, bình thường cô trang điểm rất nhẹ nhàng, đơn giản, nhưng hôm nay đặc biệt chú trọng và còn tỉ mỉ chọn hoa tai, đồng hồ, túi xách, đôi giày cao gót.

Chung quy lại là dĩ nhiên phải có điều gì đó quan trọng mới khiến Triều Anh cô thay đổi và chuẩn bị nhiều như thế, chẳng lẽ liên quan đến lịch hẹn phỏng vấn hôm nay?

Lúc này, bỗng dưng Doãn Đức Vịnh hắng giọng nghiêm khắc một cái, ánh mắt hiện tại cứ nhìn chằm chằm vào Phương Triều Anh, sau đó âm giọng có chút trầm xuống, cất lời:

“ Khi nào phỏng vấn xong, gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến đón em về. ”

Bờ môi của Phương Triều Anh đột nhiên chúm chím trước sự ga lăng và quan tâm, vui vẻ đã lan tỏa khiến tinh thần cô trở nên thoải mái, sau đó gật đầu rồi dịu dàng lên tiếng:

“ Tạm biệt, tôi vào làm đây! ”

Phỏng vấn xong xuôi chỉ mới hơn bốn giờ chiều một tí, giờ này nếu bắt Doãn Đức Vịnh tan làm thì thực sự cũng không thể. Thế nên, Phương Triều Anh quyết định mạnh dạn bắt taxi đến Văn phòng luật sư chờ anh. Có điều, đó không phải là mục đích duy nhất của cô, vẫn còn có ý khác sâu xa hơn nữa.

Lúc này, Triều Anh từ tốn bước đến quầy lễ tân, lịch sự lên tiếng:

"

'Chào chị, tôi có thể vào gặp luật sư Doãn được không ạ?”

Đương nhiên là nhân viên lễ tân nhận ra Phương Triều Anh, vốn dĩ cả hai chỉ mới kết hôn được hơn ba tháng, trí nhớ của cô ấy cũng không quá tệ.



“ Là cô Doãn phải không? Dĩ nhiên là được rồi ạ.”

Cô Doãn? Nghe cũng có vẻ khá hay, cũng thấy thú vị, cũng chính vì điều đó khiến cô cứ lén lút mỉm cười tủm tỉm.Thế nhưng, chỉ vừa bước vào khu vực làm việc của các nhân viên, Phương

Triều Anh lập tức trở nên ngơ ngác cả người bất động khi chứng kiến mọi người đều chụm lại một chỗ, nét mặt của ai cũng lo lắng cực độ, có cả Doãn Đức Vịnh.

"

‘Chị thấy thế nào rồi? Có cần tôi đưa chị đến bệnh viện kiểm tra không?”

Cùng thời điểm, một cô nhân viên gấp gáp vừa chạy đến vừa lên tiếng:

“ Trà nóng, trà nóng, trà nóng đây sếp ơi. ”

“ Mọi người tản ra đi, cho chị ấy dễ chịu.”

Sau câu nói đó của Doãn Đức Vịnh, các nhân viên đều e ngại dịch dời ra xa, thậm chí có người quay lại vị trí bàn làm việc. Thế là, hình ảnh Thái Đình dựa dẫm tựa vào người anh xuất hiện rõ ràng trong mắt Phương Triều Anh, được anh ân cần chăm sóc chu đáo đút cho từng muỗng nước, dù là bất kỳ hoàn cảnh như nào thì trong lòng của cô hiện tại chẳng thể dễ chịu.

Chỉ là giờ đây, mọi người lại không hoàn hoàn tập trung vào Thái Đình, tầm mắt chuyển dịch sang Triều Anh, căn bản ai ai cũng biết cô là vợ anh.

"

“ Sếp, vợ cậu đến tìm kìa.

"

Doãn Đức Vịnh theo bản năng nhìn ra, nhưng với tâm thế rất bình thường, chỉ có chút bất ngờ khi Triều Anh xuất hiện. Và rồi, cô nhanh chóng phản ứng gượng gạo mỉm cười, lịch sự gật đầu như lời chào hỏi với mọi người, sau đó bước đến nơi có anh và Thái Đình đang ngồi, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

'Chị không khỏe sao?”

Thái Đình lập tức ngồi thẳng trở lại, yếu ớt gật đầu. Nghe thế, Doãn Đức Vịnh cất tiếng trả lời:"Chị Thái Đình vừa mới ngất xỉu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.