Thời gian thực sự chẳng bao giờ chờ đợi một ai cả!
Một tháng, ba tháng, sáu tháng, mười tháng!
Đúng vậy, chớp mắt đã hơn mười tháng Tần Chính Nguyên hôn mê, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Những vết thương ngoài cơ thể đều đã lành lặn lại, nhưng không thấy xuất hiện kì tích cuối cùng.
Ngày ngày, Nhược Vy đều đặn tới thăm anh vào cả buổi trưa lẫn tối, tranh thủ cạnh anh từng phút một mong chờ ngày anh tỉnh lại.
Nhưng rồi, mọi niềm hi vọng của cô dần bị dập tắt bởi thời gian trôi qua. Vài tháng này, trông cô hốc hác đi rất nhiều, gương mặt luôn mệt mỏi và u buồn.
Đông Phương Dung đau đớn vì con trai thì cũng đau lòng vì cô. Đã mấy lần khuyên cô nghỉ ngơi nhưng Nhược Vy thật sự quá mức cố chấp, có khuyên thế nào cũng không ăn thua.
- Vy Vy à, con mau đi ngủ chút đi, gần đây trông con tiều tụy, xuống sắc lắm. Chúng ta giờ chỉ còn con thôi, nếu Chính Nguyên tỉnh dậy thấy con vậy nó sẽ đau lòng lắm đó. Ngoan, mau về nghỉ ngơi, mai lại vào đây.
- Mẹ, con không sao, con khỏe lắm! Con muốn ở cạnh anh ấy, muốn đợi anh ấy tỉnh lại. Hơn nữa... Thấy con như vậy có lẽ anh ấy sẽ nhanh thức dậy hơn. Con biết, anh ấy sẽ không nỡ để con một mình!
Đây dường như đã trở thành câu nói quen thuộc của cô, lần nào bảo cô nghỉ ngơi cũng đều như vậy.
- Mẹ về nghỉ đi ạ, đã muộn lắm rồi!
Cô tiễn bà ra tới cửa thang máy xuống tầng bệnh viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-hop-dong-cho-ngay-anh-nhan-ra/307338/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.