Chương 317: Cô thực sự trông giống như một thiên thần.
Tô Phương Dung đỏ mặt, vô cùng ngại mà nhìn con trai. Nhưng mà Tần Lệ Phong hoàn toàn không để ý đến cậu bé, một tay ôm cô, tay kia ôm Gia Bảo: “Hai người là người quý giá nhất trên đời này đối với bố.” Nói xong thì trái phải hôn xuống một cái.
Gia Bảo cười: “Dạ! Gia Bảo cũng thích bố nhất!”
Giọng nói của Tô Phương Dung có chút ghen tị: “Còn mẹ thì sao?”
“Con cũng thích mẹ.”
“Ồ thì ra là ‘cũng’ à?”
Gia Bảo giống như người lớn mà phất tay: “Mẹ ơi, mẹ đừng ngây thơ như vậy nữa!”
Sự xuất hiện của con trai khiến cô lại bật cười, quay sang ôm chầm lấy cậu bé, thì thầm vào tai cậu bé: “Con là bảo bối của mẹ, là thứ quý giá nhất của mẹ!”
Do đó hãy lớn lên một cách khỏe mạnh.
Ánh mắt Tần Lệ Phong mang theo ý cười, ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Phương Dung thì anh hơi giật mình: “Phương…”
Tô Phương Dung quay đầu lại, khẽ lắc đầu với anh, rồi cười nhẹ: “Gia Bảo, mẹ còn có việc phải làm, con ở đây chơi với chị y tá được chứ?”
“Dạ! Mẹ đi bận đi, Gia Bảo lớn rồi nên không cần mẹ chơi cùng!”
“Thực ngoan!”
Tô Phương Dung ôm má nhỏ của cậu bé hôn một cái, sau đó liếc mắt nhìn Tần Lệ Phong rồi đi ra khỏi phòng bệnh!
Tần Lệ Phong nhíu mày, nhìn lại rồi nói với Gia Bảo: “Bố đưa mẹ đến công ty.”
“Vậy thì bố đi sớm về sớm nhé.” Tuy nói không cần mẹ chơi cùng, nhưng cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1662212/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.