Chương trước
Chương sau
Chương 316: Bố mẹ xấu hổ.
Cư Hàn Quân tức giận đạp tung cửa phòng bệnh, vệ sĩ bên trong lập tức ngăn lại.
“Tại sao ông lại làm như vậy với tôi?” Đôi mắt anh ta như muốn phun ra lửa, anh ta tức giận hỏi.
Cư Trọng Hùng nằm ở trên giường, lạnh lùng nhìn anh ta, khóe miệng có một tia giễu cợt: “Tại sao tôi lại không thể như thế này?”
“Ông giấu tôi đưa tiền cho người ngoài! Đây là ý gì? Ông có coi tôi là con trai của ông không?”
“Ha ha…” Cư Trọng Hùng cười lạnh: “Vậy thì phải hỏi xem anh đã làm gì.”
Cư Hàn Quân bỏ qua vệ sĩ, tức giận nói: “Cho dù tôi có làm gì thì đều là do bị ông ép!”
Cư Trọng Hùng vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, cuối cùng Cư Hàn Quân cũng không thể nhịn được mà trút hết sự bất mãn của mình, anh ta chỉ vào Cư Trọng Hùng nói: “Từ nhỏ đến giờ ông không bao giờ nhìn thẳng tôi, tôi không hiểu rốt cuộc là tôi có chỗ nào làm ông không hài lòng hả? Chỉ vì tôi không phải là do người phụ nữ mà ông yêu thương sinh ra sao? Nếu như ông không thích thì tại sao lúc trước còn sinh ra tôi?”
Cư Trọng Hùng nhắm mắt lại, nói một lúc lâu: “Anh không bao giờ biết kỳ vọng của tôi về anh cao như thế nào.”
“Ha!” Cư Hàn Quân cười lớn tiếng: “Kỳ vọng? Kỳ vọng…”
Anh ta ngửa mặt lên trời cười, rồi chậm rãi nói: “Ông có biết người ngoài nhìn tôi như thế nào không? Họ nói rằng tôi không bằng một phần mười của thằng vô dụng, họ nói rằng nhà này sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay tôi…”
Sau đó anh ta lại hướng ánh mắt về phía Cư Trọng Hùng, Cư Hàn Quân lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn cho họ thấy, tôi không phải là kẻ vô dụng! Tôi muốn những kẻ coi thường tôi phải cúi đầu xưng thần trước tôi! Mà người tạo nên những thứ này là ông! Cho dù hôm nay tôi có trở thành cái già đi chăng nữa thì tất cả đều là quả ác mà ông đã gieo! “
Cư Trọng Hùng từ từ nhắm mắt lại, nước da ngăm ngăm của ông ấy dần trở nên nhợt nhạt.
Thật lâu sau, ông ấy nói: “Cho nên, anh vừa mới tìm người giết tôi?”
“Đúng vậy!” Cư Hàn Quân không chút sợ hãi, lớn tiếng nói: “Nếu ông còn ở đây một ngày thì tôi chỉ có thể sống với tư cách con trai của Cư Trọng Hùng! Ông có biết là ông đã ép tôi đến thở không nổi không?”
Cư Trọng Hùng mở mắt ra, sắc mặt không đổi nhìn anh ta: “Tôi đã nghĩ anh sẽ chọn những cách khác để vượt qua tôi thay như một tên trộm mà lấy trộm mọi thứ của tôi.”
Những lời nói của ông ấy như một cây roi đánh mạnh vào thân thể của Cư Hàn Quân.
“Đây đều là do ông tự nghĩ ra! Tôi muốn cái gì thì tôi sẽ tự mình tranh giành! Không cần ông chỉ tay năm ngón!”
Cư Trọng Hùng dường như hơi mệt, xua tay ra hiệu cho vệ sĩ đưa người ra ngoài.
Cư Hàn Quân vùng vẫy, trừng mắt nhìn người trên giường bệnh: “Ông là bố của tôi! Tại sao ông không thể giống như những người bố khác? Kết quả của việc ép tôi là tôi sẽ hận ông! Hận ông cả đời này!”
Cư Trọng Hùng chậm rãi thay đổi tầm mắt của mình: “Giống như con trai của anh đã làm với anh?”
Cư Hàn Quân trì trệ, không còn chút âm thanh nào!
Cư Trọng Hùng lại nhắm mắt, lẩm bẩm: “Nếu đây là quả báo thì tôi cũng vui lòng nhận nó.”
Sắc mặt Cư Hàn Quân tái nhợt nắm chặt tay, oán hận nhìn ông ấy sau đó cười lạnh nói: “Vậy thì tốt nhất là ông hãy hưởng thụ sự thê lương một mình đi! Cho đến chết thì tôi cũng sẽ không nhìn lại ông!”
Anh ta đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Lão già chết tiệt, không nghĩ tới ông ấy còn có nhiều sản nghiệp như vậy!
N.S chỉ là một trong số đó mà thôi!
Giấu mấy sản nghiệp đó với anh ta, cũng làm khó cho ông ấy rồi! Hóa ra anh ta hao hết tâm lực để có được nó, nhưng cuối cùng thì đó chỉ là một phần nhỏ trong số sản nghiệp mà thôi!
Ha, cuối cùng thì Cư Hàn Quân anh ta vẫn trở thành một trò cười!
Người trên giường bệnh hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, trong mắt dần dần trở nên mờ mịt.
“Gọi luật sư Lý qua đây.”
“Vâng!”
Không lâu sau thì luật sư Lý đến.
“Ông Cư, ông có chắc… từ bỏ việc khởi tố không? Nhưng mà cảnh sát đã thu thập đủ bằng chứng để chứng minh rằng cậu Cư là…”
Cư Trọng Hùng dựa lưng vào giường, đôi mắt sáng quắc: “Đây là do tôi nợ nó, cứ làm theo lời tôi đi.”
Luật sư Lý gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Tô Phương Dung khó khăn uống cạn một bát canh.
Tần Lệ Phong cười vỗ đầu cô: “Ừm, biểu hiện tốt.”
Tô Phương Dung chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, ngồi ở chỗ đó một hồi lâu mới nói: “Em có béo hơn không?”
Điều đó có nghĩa là sẽ có thêm một sự đảm bảo trong việc sinh con.
Tần Lệ Phong mặt không chút thay đổi nói: “Béo hơn rất nhiều rồi.”
Tô Phương Dung bật cười, đương nhiên biết anh đang an ủi mình, cô không phải loại vóc dáng dễ béo, nhất là gần đây có quá nhiều chuyện, muốn béo lại càng khó hơn.
Điện thoại rung lên, Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn Gia Bảo vẫn đang ngủ say, lập tức đi ra ban công nghe điện thoại.
Tô Phương Dung nhặt một xấp tài liệu dày cộp và bắt đầu xem kỹ, kể từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu làm quen với tất cả các sản nghiệp của ông Cư. Chỉ cần cô nghĩ rằng tất cả những thứ này đều là vì Cư Hàn Lâm thì cô không có lý do gì để thả lỏng bản thân.
Cô yêu đứa trẻ đó từ tận đáy lòng mình.
Khi có người gõ cửa thì cô nhìn lên, sửng sốt khi thấy người đó bước vào.
Cư Hàn Quân cầm một giỏ hoa và trái cây tươi cười bước vào: “Đã lâu không gặp.”
Tô Phương Dung phản ứng nhanh, lập tức đứng lên: “Anh trở về khi nào?”
Cư Hàn Quân nhướng mày: “Xem ra, cô đã biết chuyện của bố tôi rồi?”
Tô Phương Dung thẳng thắn gật đầu.
“Ồ, chuyện như thế này xảy ra thì tôi cũng lo lắng.” Đặt món quà xuống, anh ta liếc nhìn Gia Bảo, không phải không quan tâm và nói, “Thật là một đứa trẻ tội nghiệp.”
Tô Phương Dung không thích giọng điệu của anh ta cho lắm.
“Gia Bảo và chúng tôi đang nỗ lực, không hề bỏ cuộc.”
Vì vậy, không có gì đáng thương cả.
Ngoái đầu lại nhìn cô, Cư Hàn Quân đến gần cô, ánh mắt rơi vào trên bụng cô: “Đứa nhỏ này…”
Tô Phương Dung theo bản năng dùng hai tay che chắn, không muốn nói nhiều hơn liền chuyển đề tài: “Ông Cư thế nào rồi?”
Cư Hàn Quân thở dài lắc đầu: “Bác sĩ nói hy vọng cứu chữa không lớn, người nhà chúng tôi hãy chuẩn bị tinh thần.”
Hai mắt Tô Phương Dung mờ đi, khi nghĩ đến ông già luôn lạc quan và thông thái, ánh mắt của cô cũng bắt đầu phiếm hồng.
“Cô cũng đừng quá buồn, ông ấy đã bảo tôi nói cho cô biết là hãy làm những gì cô nên làm… hơn nữa, tôi sẽ ở bên cạnh để giúp cô.” Đôi mắt anh ta nóng rực, thái độ vô cùng chân thành.
Tô Phương Dung nhướng mắt, nhưng trong mắt lại có phòng bị.
Molly nói với cô rằng người lái xe trong vụ tai nạn là người trong nước, hơn nữa cô không tin rằng mọi thứ lại trùng hợp như vậy! Đặc biệt, ông Cư thực sự không cần thiết phải bỏ qua con trai ruột của mình và để lại một số lượng lớn tài sản cho người ngoài quản lý! Nếu đó không phải là sự thất vọng hay đau lòng thì làm sao ông ấy có thể đưa ra quyết định như vậy?
Nhìn thấy sự phòng bị trong mắt cô, Cư Hàn Quân không nhanh không chậm nói: “Tô Phương Dung, có phải là cô có hiểu lầm gì về tôi không?”
“Không có.”
Tô Phương Dung nhanh chóng trả lời, không chút do dự.
“Ha ha… nếu đã như vậy thì tốt quá rồi!”
Lúc này thì Tần Lệ Phong mới đẩy cửa ban công đi vào, vừa nhìn thấy Cư Hàn Quân thì nhướng mày theo bản năng, sau đó đi đến bên cạnh Tô Phương Dung, tự nhiên ôm lấy bờ vai của cô, đầy che chở.
Khi anh ở đó thì Tô Phương Dung đã bỏ đi sự sự phòng bị của mình, không có phản ứng gì cả, giao mọi rắc rối cho anh.
“Anh Cư, anh về sớm vậy? Không nên ở lại với ông Cư thêm một chút sao?” Lời nói của anh đầy khiêu khích.
Cư Hàn Quân cười khẽ: “Tôi cũng muốn nhưng ông ấy lại không yên lòng chuyện làm ăn ở bên đây cho nên đặc biệt kêu tôi trở về nhìn một chút, tôi còn có thể làm sao đây.”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Đúng vậy, đúng là nên lấy đại cuộc làm trọng!” Anh nhướng mắt đồng ý rồi cười cười: “Cho nên, N.S vẫn là phải dựa vào anh Cư đây rồi!”
Nụ cười trên mặt Cư Hàn Quân nhạt đi lại một chút, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng: “Tôi có một câu hỏi, muốn hỏi tổng giám đốc Tần đây.”
“Ồ? Mời nói.”
“Trắng trợn lấy đi đồ của người khác thì đây là trộm hay cướp? Khi bị phát hiện còn muốn vì mình đoạt lấy, tổng giám đốc Tần nghĩ thế nào?”
“Ồ…” Tần Lệ Phong kéo dài giọng, không vội vàng nói: “Vậy thì trước tiên chúng ta phải xác định quyền sở hữu của thứ này, cuối cùng là có thuộc về… anh hay không.”
Ánh mắt sắc bén ép thẳng vào Cư Hàn Quân, nó như một con dao sắc bén.
Cư Hàn Quân híp mắt cười: “Đùa thôi, tổng giám đốc Tần cũng đừng nghĩ nhiều.”
“Không sao.” Tần Lệ Phong nắm lấy Tô Phương Dung vai, lòng bàn tay siết chặt: “Nói đến đây, tôi lại nhớ tới một chuyện.”
Cư Hàn Quân mỉm cười, khách sáo nói: “Ồ? Có chuyện gì vậy?”
“Vợ tôi gần đây đã nhận được sự ủy thác quản lý một phần tài sản lớn cho người khác, tất nhiên là trong thời gian này sẽ có một số rắc rối. Cho nên tôi muốn phiền anh một chút, xin thỉnh giáo anh là làm thế nào để giải quyết tình huống này thật tốt!”
Cư Hàn Quân rũ mắt xuống, cười nói: “Nếu là tôi thì sẽ gặp thần giết thần gặp phật giết phật!”
Tần Lệ Phong gật đầu đồng ý: “Là ý kiến hay!” Sau đó, anh lại nói: “Vậy thì cứ nghe theo anh Cư mà làm như thế này đi.”
“Ha ha…” Cư Hàn Quân mỉm cười: “Nếu là đang quản lý cho người khác thì tổng giám đốc Tần nhất định phải giúp cô Tô bảo vệ thật tốt mới được! Có lẽ một ngày nào đó sẽ bị người khác lấy về đó.”
Tần Lệ Phong chậm rãi trả lời với giọng điệu bình tĩnh và không chút nao núng: “Anh Cư không cần phải lo lắng đâu, có Tần Lệ Phong tôi ở dây thì nên thuộc về ai thì một phần cũng không thiếu. Còn nếu đã không có phần thì sẽ không tranh nổi một phân tiền!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Sau khi Cư Hàn Quân rời đi thì Tô Phương Dung nói: “Anh ta đến đây để thể hiện mình.”
Tần Lệ Phong cười lạnh: “Anh ta đến đây để cướp.”
Hai người ngồi xuống giường Gia Bảo, Tô Phương Dung vuốt lông mày: “Nếu không phải anh ta đã làm tuyệt tình như vậy thì em nghĩ ông Cư sẽ không đưa ra quyết định này.”
“Nói cho cùng thì cũng là do ông ấy gieo gió gặt bão mà thôi!”
“Anh Phong, dù sao anh ta cũng là con trai của ông Cư, anh đừng xung đột với anh ta.”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của anh ta rồi, nếu anh cứ thành thật mà quản lý công ty của mình thì anh đương nhiên sẽ không nhìn đến. Nhưng nếu anh ta dám quấy rầy em, vậy thì cũng không thể trách anh gặp thần giết thần, gặp phật giết phật rồi!”
Tô Phương Dung rất rõ ràng tính cách anh nên không thuyết phục nữa.
Tần Lệ Phong ôm gương mặt cô, sau đó đau lòng nhìn trái nhìn phải: “Sắc mặt của anh em không tốt lắm.”
“Có lẽ là do em ngủ không ngon.”
Anh coi đó là lẽ đương nhiên và đổ lỗi mọi thứ cho người không mời mà tới Cư Hàn Quân, nói một cách bá đạo: “Nếu sau này em gặp phải ai đó mà em không muốn gặp thì hãy bảo người đó lăn càng xa càng tốt, đừng để họ làm phiền đến em!”
Tô Phương Dung cười to: “Em cũng không kiêu căng như vậy.”
“Vậy thì hiện tại em cứ kiêu căng lên cho anh là được!”
“Được.”
Anh Tần nói gì cũng đúng.
Thấy cô ngoan như vậy thì tâm trạng của Tần Lệ Phong cũng khá lên, anh ôm mặt hôn cô, khi lưỡi anh lướt qua môi cô thì Tô Phương Dung không kìm chế được cơ thể run lên…
“Ha ha…” Một tiếng cười vang lên sau lưng họ.
Tô Phương Dung sửng sốt, nhanh chóng xoay người lại, Gia Bảo đưa tay cào nhẹ mặt mình: “Bố mẹ xấu hổ quá.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.