Chương 115
Đột nhiên có một ánh đèn sáng chói rọi vào mắt cô.
Cô lấy tay che lại, nheo nheo mắt.
“Em là heo sao?”
Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, Tần Lệ Phong xuất hiện trước mặt cô giống như một vị thần.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, lông mày thì chau lại.
Tô Phương Dung nhìn anh, cắn môi, mũi hơi cay.
“Còn ngồi xổm đó làm gì!” Giọng điệu anh rất nặng, dường như đã nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô.
Tô Phương Dung ấm ức đứng lên, vùi đầu vào lòng anh: “Dọa chết tôi rồi.” Giọng cô hơi khàn.
Tần Lệ Phong còn muốn nói vài câu, nhưng thấy dáng vẻ này của cô thì những lời trách móc trong miệng cứng nhắc không nói ra được.
Anh vỗ vỗ lưng cô: “Có tôi đây, không sao rồi.”
“Ưm.” Tô Phương Dung gật gật đầu, khịt khịt mũi rồi rời khỏi lòng anh.
Tần Lệ Phong nhìn cô, sờ sờ mặt cô.
“Anh ta đánh?”
Giọng điệu anh u ám lạnh lùng.
Tô Phương Dung lắc lắc đầu: “Bị ngã.”
“Bị ngã?”
Tần Lệ Phong ngước mắt, véo cái má cô: “Em ngã lại lần nữa tôi xem.”
“A…” Tô Phương Dung đau kêu lên một tiếng, không còn cách nào khác mà bĩu môi: “Anh đừng động vào, đau.”
“Em cũng biết đau?”
Giọng điệu anh không tốt: “Lần sau ai động tay thì em cứ đánh trả lại cho tôi, đánh bị thương hay tàn phế gì thì cứ tính sổ với tôi.”
“Ừm.” Cô gật gật đầu, trong lòng cảm thấy anh vẫn còn tức giận nên cô không dám phản bác lại.
“Lên xe.”
Bởi vì đang ở vùng ngoại ô nên đến tối thời tiết càng ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1662011/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.