Chương 113
“Nói bậy á.” Cô ngoảnh đầu đi: “Tôi ngủ trước đây.” Cô nằm trên giường, quay lưng lại.
Tần Lệ Phong nhìn bóng lưng cô nói: “Tôi còn có tài liệu cần xem.”
Sống lưng Tô Phương Dung khẽ động đậy, ậm ừ đáp lại một tiếng, cô tưởng rằng một tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh trước giờ chưa bao giờ thèm giải thích với người khác chứ.
Tần Lệ Phong xử lí tài liệu đến tận nửa đêm.
Tô Phương Dung đã ngủ say, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Tóc cô che mất nửa mặt, Tần Lệ Phong vén mái tóc cô ra sau tai, khẽ cười: “Ngủ ngon nhé.”
Sáng sớm hôm sau.
Tô Phương Dung dụi dụi đôi mắt mơ màng, cả người còn chưa kịp phản ứng lại.
Đã có một cánh tay vắt ngang trên bụng cô, bên cạnh có một hơi thở ấm áp.
Cô nghiêng đầu, nửa thân trên của Tần Lệ Phong để trần, long mi dài khẽ rung rung.
Cô chỉ thấy tim đập như trống, nuốt nước miếng, anh đang ngủ say trông thật sự rất đẹp trai nha.
Làn da cũng đẹp, chỉ đáng tiếc là dưới mắt có một vòng xanh đen nhàn nhạt.
Cô vươn tay sờ sờ mặt anh.
Vừa chạm vào mặt anh, Tần Lệ Phong đã bắt được tay cô: “Bình thường thấy em hay xấu hổ mà không ngờ em lại gan như vậy nha.” Anh mở to mắt, trêu chọc nói.
Bị người ta nắm thóp, nhất thời không có lí do phản bác, cô chỉ đành cười cười che giấu sự ngượng ngùng: “Mặt anh bị bẩn rồi.”
“Ồ?”
Tần Lệ Phong nhẹ giọng ồ một tiếng.
“Không nói cái đó nữa, tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1662009/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.