Chương trước
Chương sau
Chương 7: Chết rồi, quên không tắt máy
Tô Phương Dung cười gật đầu rồi lại có phần tò mò hỏi: “Chuyện gì quan trọng đến mức cần đích thân tổng giám đốc ra mặt thế?”
Phú Quý vừa soi gương vừa nói: “Mỗi lần khai trương cửa hàng mới thì tổng giám đốc đều sẽ tự mình đến đây chỉ đạo công tác, đãi ngộ này trong cả công ty chỉ có bộ phận phát triển chúng ta mới có thể nhận được”
Dứt lời, anh ta dùng cánh tay đấy cô: “Không tệ đúng không, ngày đầu tiên cô đi làm đã có thể nhìn thấy tổng giám đốc rồi. Anh ấy thường xuyên đi vòng quanh thế giới nên rất khó gặp đấy”
Rất nhanh, tất cả mọi người đã tập hợp tại phòng họp lớn, giám đốc Ngôn và Tiêu Bảo Lộc chia ra ngồi ở hai đầu, ghế chủ trì ở giữa để trống Hiển nhiên, đây là để lại cho tổng giám đốc.
Không lâu sau, cửa bị đẩy ra và có mấy người đivà , người đàn ông đi đầu với bước chân bình thản còn mấy người đăng sau đều giữ một khoảng cách lễ phép với anh Với sự xuất hiện của anh, trong phòng họp lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Tô Phương Dung cũng không dám chớp mắt, giống như theo lời Phú Quý thì ngày đầu tiên đi làm đã có thể nhìn thấy tổng giám đốc khiến con chim nhỏ như cô có phần phấn chấn.
Tô Phương Dung không dám nhìn trằng trợn mà chỉ thầm đánh giá anh.
Xung quanh người anh bao trùm một hơi thở lạnh thấu xương, thậm chí nó bắt đầu từ từ tràn ngập cả phòng họp. Đó là loại khí chất cao quý trời sinh nhưng chỉ vừa mới gặp đã hiện rõ ra, dù là giám đốc Ngôn cũng không dám thở mạnh Tô Phương Dung nhìn bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng này có phần quen thuộc.
Cô phút chốc nghĩ ra, đó chính là người hôm qua cô đến phỏng vấn bắt gặp ở chỗ chờ thang.
máy.
Tần Lệ Phong cởi nút áo khoác vest ra, sau khi ngồi xuống cũng không lãng phí thời gian cho lời dạo đầu mà lập tức nói: “Cửa hàng mới ở thành phố kia cuối tuần sẽ thử kinh doanh, công việc sắp xếp thế nào rồi?”
Giọng nói của anh hơi trầm, vừa nói vừa cúi đầu xem tài liệu đã được chuẩn bị, giám đốc Ngôn vội vàng báo cáo: “Ngoại trừ việc huấn luyện nhân viên trong cửa hàng thì những thứ khác đều xong rồi”
Hiệu suất làm việc của Tần Lệ Phong rất cao, vấn đề đặt ra đều trúng vào chỗ quan trọng, dần dần khiến trên trán giám đốc Ngôn cũng toát mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
“Nhanh sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ ha ha…
Nhanh sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ ha ha..”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, mặt giám đốc.
Ngôn đen lại, nhanh chóng tìm nơi phát ra tiếng chuông Tô Phương Dung chỉ cảm thấy đầu nố vang một tiếng “Ong”, tay chân luống cuống lấy di động ra cũng không nhìn ai gọi điện đến mà lập tức tắt máy đi.
Trong phòng họp lại lặng ngắt như tờ.
Cô cứng đờ ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, hai má thoắt cái đỏ như lửa đốt.
Bên cạnh, vẻ mặt của Phú Quý chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Tiêu Bảo Lộc thò đầu ra khi thấy là Tô Phương Dung thì chân mày nhướng lên.
Lúc này không có ai dám nói chuyện, Tô Phương Dung thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, hai bàn tay buông xuống cũng không kiêm chế được mà run lên Chết tiệt! Làm sao cô lại quên tắt di động khi đi họp chứ?
Nhưng bây giờ hối hận cũng không có ích gì, cô lập tức đứng dậy cúi gập lưng: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi quên tắt di động…”
Giám đốc Ngôn tức giận trừng mắt nhìn cô, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Tần, cô ấy là người mới, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên mới..”
Cơ thể Tân Lệ Phong dựa vào ghế, đôi mắt tối đen như mực cực kỳ yên tĩnh, không thấy một chút cảm xúc nào nhưng đôi môi mỏng của anh mím lại thể hiện rõ sự sắc bén.
Anh nói không nhanh không chậm: “Cô có biết mình đang làm lãng phí thời gian của mọi người không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.