Chương trước
Chương sau
Bên trong thang máy giờ chỉ còn hai người, cho nên Cố Ái mớikhông kiêng nể gì mà cắn anh, xong còn hừ lạnh một tiếng làm bộ tứcgiận, hai tay khoanh trước ngực lui vào một góc không nói tiếng nào.

“Ái Ái, đừng giận nữa mà.” Lâm Trình cố ý giả bộ đáng thương uỷ khuất nhưcô vợ nhỏ thẹn thùng kéo kéo vạt áo của cô, “Ái Ái, người ta biết sairồi, cười với anh một cái được không?”

Anh càng dỗ, Cố Ái lại giả vờ như không để ý tới anh chưa nói, thế nhưng còn liếc anh một cái sắc lẹm.

Lâm Trình bất đắc dĩ thở dài, nhìn qua số tầng trên thang máy, sắp về đếnnhà rồi, anh chợt cười xấu xa, khi cánh cửa thang máy vừa mở ra, anh một lời chưa nói, đột nhiên ôm lấy cô khiêng lên trên vai, rồi sau đó vộivã đi ra khỏi thang máy.

Bị anh khiêng trên vai, CốÁi nhất thời hoảng loạn, gào khóc kêu loạn, không ngừng đánh lên lưnganh: “Anh là đồ xấu xa, mau buông ra.”

“Không buông.” Lâm Trình đáp, mở cửa vào nhà, nhanh nhẹn thả cô xuống, không để cô kịp thở liền đè cô lên cánh cửa mà hôn ngấu nghiến.

Nụhôn của anh nóng như lửa đốt, Cố Ái bị hôn đến mức hít thở không thông,hơn nữa thân thể lại không thành thật chút nào mà xụi lơ, bất giác, cảngười cô như biến thành một con lười dán chặt lên người anh.

Rơi vào tình cảnh này, Cố Ái chỉ cảm thấy thực quẫn bách, quật cường nhìn anh, miệng tiếp tục cứng rắn: “Anh là đồ cầm thú!”

“Cầm thú sao?” Lâm Trình hôn xuống xương quai xanh của cô, đột nhiên mộtphen đưa tay ôm bổng lấy cô: “Nếu đã là cầm thú, thì để anh làm chogiống cầm thú đi!”

Anh bế cô đi thẳng vào phòng ngủ, Cố Ái cuống quít cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, không muốn, không muốn đâu.”

Khi cô còn đang kêu gào, anh đã ôm cô đi vào phòng hai người. Cô bị ném lên giường, còn Lâm Trình thì đang cởi quần áo, người áp sát vào cô: “ÁiÁi, tối hôm qua em cũng nói không muốn không muốn thế này, nhưng đếncuối cùng lại luôn miệng xin anh vào sâu một chút.”

Loại chuyện này mà anh cũng nói ra được! Cố Ái đỏ mặt: “Anh không biết xấuhổ! Không biết xấu hổ!” Vừa mắng cô vừa đưa bàn chân trần đạp lên mũianh, “Đi chết đi!”

“Thật không ngoan chút nào.” LâmTrình một phen túm lấy bàn chân của cô, mặt giả vờ ghét bỏ nhăn lại:“Gì, con gái nhà ai thế này, chân sao thối như vậy?”

Chân của cô mới không thối! Nhưng bị anh nói thế, Cố Ái vẫn cuống quít rútchân về, hai tay sờ loạn bên đầu, vừa túm được cái gối ôm liền đánh vềphía Lâm Trình, thành công áp đảo đối phương, cô cưỡi ở trên người anh,dùng gối đè lên đầu anh: “Đồ đại sắc lang này, xem em thu thập anh thếnào!” Nói xong, hai tay còn không nể tình mà hung hăng vỗ mấy cái lênmông Lâm Trình: “Anh cái đồ xấu xa, cho anh bắt nạt em này!”

Lâm Trình giãy dụa từ dưới gối một lúc mới ngoi lên được cặp mắt, mờ ámnhìn cô: “Ái Ái, em hôm nay có phải dự định muốn “nam dưới nữ trên” mộtlần hay không? Chậc chậc, thế này mới ngoan.” Anh vừa nói, bàn tay vừađưa lên nhéo nhéo cái mũi của cô: “Ái Ái nhà anh vẫn là ngoan nhất, cũng biết chủ động nam dưới nữ trên. Xem ra, tối hôm qua anh dạy không tệchút nào.”

Ahhhhhh, sao có thể vô sỉ đến như vậy???

Cố Ái lúc này đã muốn không biết làm thế nào cho phải, dứt khoát trượtxuống khỏi người anh, cả người nằm úp lên giường, vùi đầu vào gối bắtđầu làm đà điểu.

Anh quả thực xấu xa quá mức, cô căn bản không phải là đối thủ của anh!

“Ái Ái, ngoan nào, cho anh hôn một cái.” Lâm Trình dụ dỗ, từ từ lật ngườicô lại, rồi sau đó anh liền đem cả người đè lên người cô.

Trừ mẹ ra, cô gái dưới thân này là người phụ nữ mà đời nàyuạnh yêu nhất yêu nhất.

Giờ phút này, cô cuối cùng cũng là của anh.

Thâm tình nhìn Cố Ái, Lâm Trình cười khẽ: “Ái Ái, cả đời này anh sẽ đối xửvới em thật tốt, em muốn cái gì, anh cũng sẽ cố gắng cho em, không chútdo dự mà cho em.”

Nhận tấm chân tình của anh, Cố Ái cảm thấy vô cùng cảm động, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại chủ động hôn anh…

**

Trên mạng internet truyền nhau câu nói, mặc kệ bạn học ngành nghề gì, nhưngkhi đi làm nhất định phải tìm công việc mà mình thích, như vậy mỗi ngàydù phải làm việc từ sáu giờ sáng đến tám giờ tối mới về nhà thì bạn vẫnsẽ cảm thấy vui vẻ. Lại tìm một người mà mình yêu thương ở bên cạnh, như vậy từ tám giờ tối đến sáu giờ sáng ngày hôm sau bạn sẽ thấy hạnh phúc, như vậy mới là cuộc sống.

Cuộc sống hiện tại của CốÁi và Lâm Trình cũng không khác câu nói trên là mấy, ban ngày hai ngườiđều làm công việc riêng yêu thích của mình, buổi tối về đến nhà, bắt đầu quấn lấy nhau nhu tình mật ý.

Hạnh phúc, đầy ắp những ngọt ngào.

Cả ngày cuối tuần đều là thế giới riêng của hai người.

Thời gian cuối tuần, hai người đã rời giường từ sớm, dùng xong bữa sáng liền cùng nhau ra khỏi cửa. Đầu tiên là đi chơi mấy trò chơi để khuấy độngtinh thần, rồi sau đó đi dạo chợ hoa ngắm hoa tươi. Chơi cả ngày cho đến lúc trời bắt đầu sập tối, hai người tay trong tay tản bộ trong khu phốbán đồ ăn vặt.

Không biết có phải oan gia ngõ hẹp hay không, ở ngay trên con phố ăn vặt thế nhưng lại gặp Cố Noãn.

Bên cạnh Cố Noãn, còn có ba bốn cô gái trẻ vây quanh.

Mấy cô cô kia, Cố Ái đương nhiên biết, bọn họ đều là những tiểu thư khuê tú của danh gia, trước kia, mỗi lúc Giang Giang không có thời gian bên cô, cô cũng từng chơi với bọn họ. Nhưng khi đó, cô còn là đại tiểu thư củaCố gia, bọn họ gọi cô là bạn, rất vui vẻ.

Thân phận thay đổi, lúc này không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô đang khoác tay Lâm Trình, nhưng cô nhìn thấy, khi hai người đi qua họ,đám tiểu thư này chỉ e thẹn gật đầu cung kính mà lễ phép chào hỏi LâmTrình, còn với cô, một cái liếc mắt bọn họ cũng không muốn làm.

Tuy rằng biết rõ lòng người dễ thay đổi, thế nhưng khi phải trải qua, trong lòng lại ẩn ẩn có chút khó chịu.

Cố Noãn ngược lại lại mỉm cười với cô, nụ cười vừa xuất hiện xinh đẹp màdịu dàng. Giống như với việc cô đã chiếm giữ lấy vị trí của cô ta bâylâu nay không hề để bụng vậy.

Cố Ái khẽ gật đầu với cô ta, thật lâu sau mới cất tiếng: “Xin lỗi.”

“Không ai có lỗi với ai hết, chung quy là do vận mệnh thôi.” Cố Noãn đáp lời, rồi phất tay rời đi.

Có lẽ là vậy, không ai có lỗi trong chuyện này, tất cả là do vận mệnh từ trước.

Cố Noãn vừa đi được vài bước, lại nghe thấy tiếng Cố Ái: “Cảm ơn cô, nghecô nói như vậy, lòng tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều.”

Cố Noãn chỉ khẽ đáp: “Đúng vậy, không cần thiết phải khổ sở.”

Nhìn theo bóng lưng Cố Noãn rời đi, Cố Ái vùi đầu vào lòng Lâm Trình: “Cố ấy là một người rất tốt, phải không?”

Lâm Trình gật đầu: “Cũng được.” Nói xong lại xoa đầu Cố Ái: “Nhưng Ái Ái nhà anh mới là tốt nhất.”

Có những lời này của anh, thì danh điệu Cố đại tiểu thư kia có là gì?

“Lâm tiên sinh, xin anh tới giúp Noãn Noãn được không?” Một giọng nói gấpgáp vang lên, Lâm Trình và Cố Ái nhất thời cùng quay đầu lại, thì ra làmột cô cô tiểu thư khi nãy đang thở hổn hển nhìn Lâm Trình: “Giày củaNoãn Noãn không may bị kẹt ở rãnh cống thoát nước, không kéo ra được,ngài có thể đến xem giúp với không?”

Lâm Trình quay sang nhìn Cố Ái, Cố Ái liền gật đầu với anh: “Vậy đi xem sao.”

Khi hai người vừa tới nơi, xung quanh miệng cống chỗ đó đã bị người xem vây kín xung quanh, rất nhiều người tốt bụng đang thi nhau kéo giúp chiếcgiày ra, Cố Noãn thì để chân trần đứng ở một bên.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, khi Lâm Trình lời, vừa ngồixuống kéo thử một chút, chiếc giày đột nhiên được kéo ra rất nhẹ nhàng.

Đem giày đưa cho cô ta, Cố Noãn mỉm cười, nói một tiếng ‘cảm ơn’ rồi nhận lấy xỏ vào.

Sự tình giải quyết xong, đám người tản ra, nhưng khi Lâm Trình quay lại thì không thấy bóng dáng Cố Ái ở đâu.

“Cố Ái, Cố Ái, Cố Ái…”

Anh liên tục gọi tên cô, hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn tìm không ra thân ảnh của cô ở nơi nào.

Anh bắt đầu sốt ruột, lấy di động ra sức gọi cho cô.

Nhưng khi cuộc gọi được kết nối, thế nhưng lại bị chuyển vào hộp thư thoại,tiếp đến thanh âm ngọt ngào của Cố Ái vang lên: “Cố Ái hiện giờ đangghen, hơn nữa là vô cùng ghen. Nếu bạn không phải Lâm Trình, vậy xin đểlại lời nanh. Nếu bạn là Lâm Trình, mời cúp máy ngay lập tức, em chánghét anh, cảm ơn.”

Ấn phím kết thúc, Lâm Trình nhíumày, nha đầu kia thật đúng là sáng nắng chiều mưa. Rõ ràng anh nhìn thấy cô cho phép mới đi giúp Cố Noãn, nhưng giờ cô lại đi ghen thì còn có lý không?

Có điều, khu phố ăn vặt này người đông như vậy, ngư long hỗn tạp, anh quả thực rất lo lắng cho cô.

Tại một gốc cây đại thụ nào đó giữa khu phố đông người qua lại, Cố Ái núp mình sau thân cây vụng trộm nhìn anh.

Nhìn anh lo lắng hết lần này đến lần khác bấm điện thoại gọi cho cô, nhìnanh nhìn chung quanh tìm, thậm chí còn thấy anh bắt đầu thất kinh hoangmang kéo từng người qua đường khoa tay múa chân tả hình dáng của cô, hỏi họ xem có gặp cô không…

Một người qua đường bị anh giữ chặt thấy anh gấp gáp khẩn trương, liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.

Nhìn Lâm Trình như vậy, sống mũi Cố Ái bắt đầu cay cay, đồ ngốc này, anh thật sự rất quan tâm cô.

Bước chân chậm chạp đi ra khỏi tán cây.

Nhẹ nhàng từng bước đi tới phía sau anh, cô đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy Lâm Trình.

“Tìm không thấy em có phải thấy sốt ruột lắm không? Lâm Trình, sau này anhkhông được làm chuyện có lỗi với em, nếu không em nhất định sẽ biến mấtkhỏi tầm mắt anh, cho anh phải lo lắng khổ sở cả đời.” Cô nói xong, liền buông hai tay đi đến trước mặt anh: “Sau này, trong mắt của anh, tronglòng của anh chỉ có thể có Cố Ái thôi, biết không?”

Lâm Trình liên tục gật đầu: “Chỉ có Cố Ái thôi.”

Cô đùa giỡn đột nhiên biến mất, anh rất muốn tức giận, nhưng lúc này khicô đứng trước mặt anh, anh lại không thể nào giận được nữa, anh bị cô ăn gắt gao, đời này chỉ có thể mặc cô an bài.

**

Lúc này đã là quá nửa đêm.

Cố Ái vừa giật mình tỉnh dậy, quay sang nhìn vị trí bên cạnh, vẫn trống trải như trước.

Cô ngáp một cái thật dài, lấy áo ngủ mặc vào rồi xuống giường, đi đến thưphòng, liền nhìn thấy Lâm Trình vẫn còn đang vùi đầu vào đống tài liệu.

Suốt một tuần qua, cũng không biết sao lại thế này, Lâm Trình dường như mỗiđêm đều phải làm việc tới ba bốn giờ sáng mới có thể đi ngủ.

Pha giúp anh một ly cà phê nóng rồi bưng đến để bên cạnh anh, Cố Ái thựcsăn sóc giúp anh xoa bóp bả vai: “Mệt lắm rồi phải không? Anh đi nghỉsớm một chút đi.”

“Anh không mệt.” Lâm Trình phủ lênbàn tay của cô, mỉm cười thật dịu dàng: “Gần nhất công việc hơi bận, lơlà với em, nhưng em đừng trách anh.” Anh nói xong, vuốt ve hai má củacô: “Bây giờ anh vẫn còn bận lắm, em mau quay về ngủ đi.”

“Em muốn ở cùng anh.”

Anh cũng muốn được ở cạnh cô, nhưng công việc không thể không xử lý, LâmTrình cười khẽ, rồi sau đó một phen đem cô kéo vào lòng, để cô ngồi ởtrên đùi mình, ngay trên đôi môi của cô dùng sức ấn xuống mấy cái hôn,giọng dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, mau đi ngủ. Chờ anh giải quyết xong công việc đợt này, anh sẽ mang em đi du lịch, hưởng thụ thế giới chỉ có haingười chúng ta thôi, được không?”

Công việc của anh bận rộn, cô hiểu, Cố Ái ngoan ngoãn gật đầu, không muốn quấy rầy anh làm việc nữa, đành đứng dậy đi về phòng.

Nhìn theo bóng dáng Cố Ái, Lâm Trình thở dài, tay bấm xoa huyệt thái dương.

Một tháng trước, Lâm Chính Phong xuất ngoại đi nghỉ dưỡng, đem toàn bộ Lâmthị giao cho Lâm Chuẩn quản lý, tên khốn Lâm Chuẩn này ham mê cờ bạc,chỉ cần trong vòng một tháng sau khi Lâm Chính Phong rời đi, anh ta cũng có thể đem nửa giang san Lâm thị vào cá cược.

Kếhoạch của Lâm Trình vốn là như vậy, lợi dụng khoảng thời gian hai thángLâm Chính Phong không có ở đây, anh sẽ có cách khiến cho Lâm Chuẩn đemtoàn bộ Lâm thị nướng vào sòng bạc. Nhưng không ngờ, vài ngày trước tênLâm Chuẩn kia lại gặp phải vụ tai nạn, phải nằm trong bệnh viện, anhkhông còn đi đánh bạc nữa chưa nói, Lâm Chính Phong biết tin con traimình gặp nạn, thế nhưng lại vô cùng lo lắng mà quay về.

Ngay tại lúc anh còn chưa chuẩn bị xong để lấy Lâm thị về tay mình thì Lâm Chính Phong đã trở về!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.