Bên trong thang máy giờ chỉ còn hai người, cho nên Cố Ái mớikhông kiêng nể gì mà cắn anh, xong còn hừ lạnh một tiếng làm bộ tứcgiận, hai tay khoanh trước ngực lui vào một góc không nói tiếng nào.
“Ái Ái, đừng giận nữa mà.” Lâm Trình cố ý giả bộ đáng thương uỷ khuất nhưcô vợ nhỏ thẹn thùng kéo kéo vạt áo của cô, “Ái Ái, người ta biết sairồi, cười với anh một cái được không?”
Anh càng dỗ, Cố Ái lại giả vờ như không để ý tới anh chưa nói, thế nhưng còn liếc anh một cái sắc lẹm.
Lâm Trình bất đắc dĩ thở dài, nhìn qua số tầng trên thang máy, sắp về đếnnhà rồi, anh chợt cười xấu xa, khi cánh cửa thang máy vừa mở ra, anh một lời chưa nói, đột nhiên ôm lấy cô khiêng lên trên vai, rồi sau đó vộivã đi ra khỏi thang máy.
Bị anh khiêng trên vai, CốÁi nhất thời hoảng loạn, gào khóc kêu loạn, không ngừng đánh lên lưnganh: “Anh là đồ xấu xa, mau buông ra.”
“Không buông.” Lâm Trình đáp, mở cửa vào nhà, nhanh nhẹn thả cô xuống, không để cô kịp thở liền đè cô lên cánh cửa mà hôn ngấu nghiến.
Nụhôn của anh nóng như lửa đốt, Cố Ái bị hôn đến mức hít thở không thông,hơn nữa thân thể lại không thành thật chút nào mà xụi lơ, bất giác, cảngười cô như biến thành một con lười dán chặt lên người anh.
Rơi vào tình cảnh này, Cố Ái chỉ cảm thấy thực quẫn bách, quật cường nhìn anh, miệng tiếp tục cứng rắn: “Anh là đồ cầm thú!”
“Cầm thú sao?” Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia/2428203/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.