Edit: Pingki
Lại là một ngày đẹp trời nữa.
Buổi sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở bức màn, tạo thành những vệt sáng dài trong phòng, ấm áp mà dễ chịu.
Cố Ái từ từ mở mắt, nhớ lại chuyện tối qua, khóe miệng không nhịn được khẽ cong cong.
Chỉ là, lúc nghiêng người nhìn sang vị trí giường bên cạnh, lại không thấy bóng dáng Lâm Trình đâu.
Lần đầu tiên của phụ nữ, buổi sáng tỉnh dậy lại không thấy người đàn ông ở bên cạnh, sẽ có một loại cảm giác bị vứt bỏ, bị lừa gạt.
Cố Ái chỉ cảm thấy thần kinh toàn thân đột nhiên căng thẳng, ý cười trên khóe miệng dần dần đọng lại.
Cô quấn chăn ngồi dậy, cầm lấy quần áo, vừa định mặc vào để xuống giường đi tìm anh, lại nhìn thấy Lâm Trình vừa đi đâu đang mở cửa vào nhà.
Vừa nhìn thấy anh, Cố Ái không hiểu sao chợt cảm thấy có chút ủy khuất, không khỏi mím môi chực khóc.
Lâm Trình hôm nay mặc một chiếc áo len dệt kim rộng thùng thình màu trắng trông thật hưu nhàn, phối hợp quần bò, thoạt nhìn gọn ghẽ mà ấm áp. Nhìn thấy Cố Ái mới vừa tỉnh ngủ nhưng bộ dạng lại tràn đầy ủy khuất, anh từ từ đến bên cạnh cô, cúi người ở trên môi cô đặt lên một nụ hôn thật khẽ, rồi sau đó đưa tay nâng mặt cô lên, hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn giống như đang không vui chút nào. Chẳng lẽ tiểu công chúa lại cáu kỉnh lúc rời giường?”
Tính tình cô tốt như vậy, mới không có loại tật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia/2428202/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.