Chương trước
Chương sau
Anh định mở miệng nhưng hình như cô gái nhỏ ấy không hề muốn nghe, cô ngồi vào bàn rồi lặng lẽ ăn cơm. Mạc Tử Hàn hơi ái náy đi đến kéo ghế ngồi cạnh cô

Quý Thanh Lan vẫn im lặng từ tốn ăn cơm, còn phần anh hết gắp cái này đến gắp cái kia bỏ vào chén của cô. Anh không ăn chỉ chống càm ngồi đó nhìn cô ăn

Một lúc sau, cô ăn xong phần mình thì liếc sang chén cơm của anh thấy nó vẫn còn đầy. Cô ngạc nhiên, cái tên này bị gì vậy còn không chịu ăn cơm sao, định để tôi đút à

- Sao không ăn ?

Cô lạnh lùng lên tiếng. Nghe thấy cô hỏi đến mình, hai mắt anh ta trở nên sáng rỡ :” Đừng giận anh được không?”

- Tại sao tôi không được giận anh ?

- Vợ à, anh tình nguyện làm trâu bò cho em, em đừng giận được không. Anh đau lòng

Quý Thanh Lan hừ lạnh ngã lưng ra ghế :” Ăn cơm đi”.

- Em chấp nhận rồi nhé.

Thấy cô gật đầu, tâm trạng của anh liền tốt lên vui vẻ ăn cơm

- Buổi chiều không làm sao ?

- Không, anh ở nhà với em



Trong lòng cô thầm nghĩ, cái tên này lúc nghiêm túc thì rất ok, còn lúc hắn ta giở trò trẻ con thì cô muốn đánh anh vài phát. Tại sao bộ dạng nghiêm túc như vậy không làm sao cứ giở thói trẻ con mà còn lưu manh thế

- Vợ, em nghĩ gì thế ?

- À, không có gì

Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cô như vậy, anh biết cô đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc nhưng anh không muốn hỏi đến. Nếu cô muốn nói thì cô sẽ nói cho anh nghe rồi, còn nếu cô không muốn nói thì dù anh có hỏi gì đi nữa cô cũng sẽ diện một lý do nào khác mà nói thôi

Tuy nói vậy nhưng trong lòng anh cảm thấy nhói đau, anh không đủ để cô tin tưởng sao, hay cô không hề xem anh là người quan trọng của mình. Nghĩ đến đây trong lòng anh lại trầm xuống rất nhiều.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của anh, cô lại thấy rất buồn cười :” Anh sao thế ?”. Vẻ mặt xinh đẹp cười dịu dàng đang áp sát mặt anh làm cho lòng anh xao xuyến không thôi

- Anh có quan trọng với em không?

- Ha ha ha ha anh suy nghĩ cái này sao ?

Cái gương mặt tươi cười ấy lại làm lòng anh rối bời không biết như thế nào, trong lúc bối rối ấy anh lại nghe được giọng nói rất dịu dàng :” Câu đó không phải để dành cho phụ nữ nói sao? Anh thật là?”

Mạc Tử Hàn nhìn cô rồi nhíu mày :” Anh mặc kệ, em nói đi, anh có quan trọng với em không? Dù có hay không anh cũng sẵn lòng chấp nhận sự thật rồi”

Nhìn anh như vậy, thật lòng cô không nhịn được cười :” Có, anh chỉ rãnh rỗi nghĩ 3 cái chuyện gì đâu”



- Anh bảo em suy nghĩ cái gì đó…..

Anh đứng dậy ôm cô vào lòng, nói được một nửa thì im bặt

- Em nghĩ nếu anh nghiêm túc như bình thường thì rất tốt. Còn anh như này em thật sự rất muốn đánh anh đó

Cô choàng hai tay vòng qua vòng eo của anh

- Em không thích như này sao ? Thôi chết, anh cứ nghĩ em thích

- Anh thật là

…………………..

3 tháng sau, trong khoảng thời gian đã trôi qua ấy tình cảm của hai người đã tăng lên không ít, không những sâu đậm mà cô còn được anh chăm sóc rất tỉ mỉ. Chỉ mới 2 tháng trôi qua, vậy mà cô đã tăng được 4kg, có da có thịt hơn trước nhưng sức khỏe lại không tốt lắm nên anh cũng hay nghỉ ở nhà chăm sóc cho cô

3 giờ chiều, Quý Thanh Lan nằm trên sofa xem điện thoại thì nhận được cuộc gọi của Trạch Tân

__________________

T/g: Nhắc lại cho mấy bạn đã quên: Trạch Tân, Tần Dịch là 2 người bạn thân của nu9.

__________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.