Cây dù che phủ đỉnh đầu Cận Tử Kỳ, căng ra cho cô một góc an bình và yên tĩnh.
Cô khẽ nâng cằm lên, dọc theo chiếc dù một giọt mưa đọng trên khoé mắt, cảm giác lành lạnh.
Theo độ cong mí mắt chậm rãi lướt qua bên gò má, dồn lại chạy vào trong mái tóc dài phía sau cổ.
Trong phút chốc nhịp tim dồn dập xúc động, khi cô thấy rõ khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi sau lưng vì mình mà bung dù.
Mái tóc màu hạt dẻ, ngũ quan anh tuấn trắng ngần, đôi con ngươi mắt màu nâu thẩm thấu sự ung dung nổi bật ánh sáng bén nhọn.
Ngón tay thon dài, nắm cái cán dù, giữa tiếng mưa rơi tí ta tí tách, lẳng lặng đứng ở bên trong đó.
Chiếc đèn lồng giấy Tuyên Thành bên ngoài cửa hàng tiện lợi phỏng theo kiểu cổ, luồng ánh sáng u u ám ám cắt ghép nên một hình bóng.
Cảm giác rất không chân thật, tốc độ phát hình chầm chậm phảng phất như một bộ phim điện ảnh cũ xưa.
Bối cảnh bên trong tăm tối u buồn, màn mưa liên miên không dứt, dòng người lặng lẽ mênh mông, im lặng không có tiếng đối thoại.
Cộng thêm một khúc đàn vi-ô-lông-xen trầm lắng.
Trừ điều đó ra, không còn tình tiết đáng nói.
Cận Tử Kỳ đứng bên ngoài cạnh mái hiên, đối mặt với bóng trắng tịch mịch mà tao nhã , cảm thấy nó cũng bị ánh sáng xuyên thấu.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng vì sao có loại cảm giác đã từng quen biết.
Nhưng, lại là từng gặp qua ở nơi nào?
Tầm mắt người đàn ông hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251712/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.