Chương trước
Chương sau
Editor: tamthuonglac
Bên trong đại sảnh tráng lệ nguy nga của Hào Đình, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đúng mực bước nhanh đi vào trong, sau khi nghe thấy giọng trẻ con nói ra từng chữ rõ ràng sắc mặt đặc biệt càng khó chịu vài phần, chỉ sợ tránh không kịp nên tăng nhanh bước chân .
Mà sau lưng anh ta, lảo đảo đuổi sát theo là một thằng bé trai dáng dấp khoảng chừng hai ba tuổi.
Bởi vì mới vừa rồi một tiếng "hạt cao lương Cao Triều" ngây thơ kia, hai người từ khi bước vào cửa đã trở thành tiêu điểm trong mắt nhiều người.
Bị gọi là "hạt cao lương Cao Triều" người đàn ông trẻ tuổi tự nhiên cũng phát hiện đủ thứ các loại ánh nhìn đánh giá, nhưng chỉ có thể làm như không nhìn thấy, trong lòng thì lặng lẽ mắng: đây là chỗ nào mà thằng nhóc xấu xa này tới, từ khi anh ta xuống xe đã một đường đuổi theo anh không tha, thế nhưng lại còn biết tên anh ta!
Mi nói mi biết thì biết đi, có cần thiết lớn tiếng như vậy gọi ra không?
Huống hồ vẫn là đang ở Thịnh Thế Hào Đình này khắp nơi đều có thể thấy được những người nổi tiếng!
Nói mi không phải cố ý muốn cho ta xấu hổ cũng không ai tin!
Cao Triều càng nghĩ càng nhức đầu, tên nhóc này giống như khối thuốc dán da chó (một loại thuốc dán ở Trung Quốc),bất kể anh ta xé thế nào cũng không xé hết, hình như nhất định phải dính sát anh ta, anh ta đi đến chỗ nào là theo ngay đến chỗ đó.
Anh ta không quên ghi nhớ mục đích mình tối nay tới Thịnh Thế Hào Đình — cùng đại tiểu thư nhà họ Cận tương thân.
Trước khi anh ta rời nhà đến nơi này, cha của anh đã trăm đinh ninh vạn dặn dò, cần phải để cho Đại tiểu thư Cận gia đối với anh có thêm ưu ái, mặc dù không khiến cho vừa thấy đã yêu, cũng phải thu xếp sao cho được việc lâu ngày sinh tình.
Một khi anh ta và thiên kim nhà họ Cận tương thân thành công, Cao gia bọn họ có thể dùng danh nghĩa Cận thị cho không ít hạng mục.

“Hạt cao lương (chú) Cao Triều, chú cười thật là nham hiểm nha! Giống như Kỳ Kỳ kể con chuột nhỏ trộm đồ.”
Bên trong đại sảnh lần nữa vỡ toác ra một câu nói trẻ con, tốt lắm tựa như phát hiện ra đại lục mới giọng điệu vui mừng vang dội lâu thật lâu không đi.
Bản tại huyễn tưởng chính mình chinh phục cận thị thiên kim hậu, nhân cấp gia tộc mang đến vô số kinh tế hiệu quả và lợi ích mà bị bị trưởng bối khen ngợi cao triều, này câu nói ý tứ hậu mặt thượng nhất trận đặc sắc rực rỡ.
Thượng lưu xã hội nhân nói chuyện vẫn đều rất văn minh, nào sợ lại không thích nhất kiện đông tây hoặc là nhất người, bọn hắn cũng sẽ không dùng cay nghiệt bén nhọn ngôn từ tới công kích.
Vốn dĩ ảo tưởng mình sau khi chinh phục được thiên kim Cận thị, bởi vì mang lại vô số hiệu ích kinh tế cho dòng họ mà Cao Triều chuẩn bị được trưởng bối khen ngợi, bất ngờ không kịp đề phòng bị thức tỉnh, đợi sau khi hiểu được ý tứ của những lời này trên mặt đã một trận rối rắm loạn xạ.
Người của xã hội thượng lưu nói chuyện vẫn luôn rất văn minh, dù là không thích một món đồ hoặc là một người nào, bọn họ cũng sẽ không dùng lời nói cay nghiệt bén nhọn để chỉ trích.
Thời gian càng trôi qua, tầng lớp của người nổi tiếng chân chính càng muốn tìm những câu chữ dịu dàng khéo léo khác biểu đạt ý của mình.
Cho nên, khi một người ở trước mặt mọi người bị nói thành con chuột trong cống ngầm, đủ để thấy người đó khiến cho người ta có bao nhiêu chán ghét, làm người ta không muốn cùng làm bạn.
Bị hãm hại như vậy đối với quý công tử nổi tiếng như Cao Triều mà nói, so sánh xa xa với việc anh ta đấm đá còn nghiêm trọng hơn.
Dừng chân nhìn xung quanh các khách khứa bên này đang cúi đầu kiềm chế phát ra tiếng cười khẽ, thậm chí ngay cả người phục vụ đứng ở một bên đón khách cũng hé miệng với bộ dạng không nhịn được cười, đây không thể nghi ngờ trên mặt Cao Triều đang kìm nén kích động như bị vài cái tát tay.
Trước lan can lầu hai, không giống như Lương Nhất Thần cười khoa trương, Tống Kỳ Diễn chỉ nhíu nhíu khóe miệng, ánh mắt sâu thăm thẳm trực tiếp lướt qua người Cao Triều đang tiến thoái lưỡng nan lúng túng đứng ở nơi đó, rồi dừng lại ở vật tròn tròn vàng nhạt bên chân Cao Triều.

Nếu như không nhìn kỹ, ở nơi to lớn như chỗ này, căn bản không có người nào chú ý một cái vật hình tròn màu vàng nhạt kia. Tống Kỳ Diễn giương nhẹ càm, híp mắt, đường cung trên môi mỏng hơi cong lên.
Hắn e rằng toàn bộ Thịnh Thế Hào Đình người phát hiện đầu tiên con gà con bên chân Cao Triều chỉ có mình.
Chẳng qua Thịnh Thế Hào Đình lúc nào mà cho phép gia cầm đi vào?
Đầu chân mày đen rậm của Tống Kỳ Diễn nhíu lại không dấu vết, đúng lúc Cao Triều buồn bực xoay người, một bóng dáng nho nhỏ vốn bị che ở phía sau Cao Triều không hề báo trước cũng rơi vào trong tầm mắt của Tống Kỳ Diễn.
Dưới mái tóc dưa hấu đáng yêu, hé ra một gương mặt trái táo trắng mị non nớt, trên người cậu nhóc mặc một bộ quần áo phong cách Anh áo sơ mi tay dài màu trắng, phối hợp với quần soóc có quai đeo, trên chân mang một đôi giày da đầu tròn màu nâu.
Bất quá rất làm cho người khác chú ý đến là trên cái sóng mũi dọc dừa nho nhỏ kia có một cái kính râm hình tròn nhỏ kiểu ông chủ quán trọ.
Thỉnh thoảng khi cậu nhóc giương mắt liếc trộm phía Cao Triều đang tức giận, con ngươi mắt đen như hạt bồ đào đảo qua đảo lại, giống như đang toan tính tiến hành ý đồ xấu xa nào đó, hình ảnh rõ ràng sống động đúng dáng vẻ của một tiểu Hán gian trong kháng chiến. (ui mình đỗ mất vì nhóc này rùi)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.