Nghe lời bà Thanh, Thanh Đan đành về nhà nghỉ ngơi, cô thật sự chỉ muốn chờ Quốc Thịnh tỉnh lại, nhưng bây giờ cô còn phải chăm sóc cho bản thân mình, chăm sóc cho sinh linh bé nhỏ của cô.
Ring...ring...
Bên kia, giọng bà Thanh mừng rỡ thông báo Quốc Thịnh vừa tỉnh lại. Thanh Đan đưa tay che đi những giọt nước mắt vừa trực trào ra. Cô vội chạy đến bệnh viện, tay luôn đặt lên bụng mình.
......................
Quốc Thịnh tỉnh lại, anh khó khăn ngồi dậy nhìn mẹ mình, đưa tay sờ lên phần băng bó, tỏ ra đau đớn.
i
Thanh Đan đứng trước cửa phòng, đôi chân run rẩy đứng nhìn người trên giường, từng bước tiến đến.
Nước mắt cô không kiềm chế mà cứ rơi, Thanh Đan ôm chầm lấy Quốc Thịnh, nỗi lo sợ mấy hôm nay của Thanh Đan như được trút xuống. Quốc Thịnh lại kinh ngạc nhìn người đang ôm mình, anh khẽ đẩy Thanh Đan ra.
"Cô...là ai?"
Nghe câu hỏi ấy, Thanh Đan cảm thấy tim mình vừa bị dừng đập một nhịp.
"Đừng đùa em! Quốc Thịnh!"
"Tôi hỏi cô là ai?"
Bà Thanh nhìn Quốc Thịnh ngơ ngác, Thanh Đan nắm lấy tay anh, cô khóc nhìn anh.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ gặp Thanh Đan.
"Cậu ấy có một tụ máu như tôi đã nói từ trước. Hiện tại nó chèn lên dây thần kinh, gây ra vấn đề tạm thời mất trí nhớ."
"Tạm thời? Vậy vẫn nhớ ra được chứ?"
"Có lẽ vậy. Nhưng vấn đề là thời gian, có người sớm nhận ra, có người sẽ khá lâu!"
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gan-no/3048824/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.