“Em nói sao?” - Quách Thừa Tuyên khẽ nhướng mày - “Em vì một mảnh giấy nặc danh gửi đến nhà của chúng ta mà không màng nguy hiểm nửa đêm chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó?”
Diệp Liên Tuyết đảo mắt, cô cũng cảm nhận được lực đạo của hai bàn tay to lớn đang nắn lấy eo cô ở dưới làn nước ấm đang dần mạnh hơn. Thôi chết rồi! Cô sơ sẩy đến nỗi cái chuyện này cũng không biết lựa lời để nói với hắn…
“Ý em là… em vì muốn biết chuyện quan trọng kia có liên quan gì đến hai chúng ta hay không… Em sợ… A…”
Cô kinh hô một tiếng, khi mà Quách Thừa Tuyên thực sự dùng hai bàn tay nắm chặt lấy eo cô. Không phải là hắn giận thật rồi đó chứ? Thực ra thì cô có lý do riêng kia mà, chẳng qua chưa đến thời điểm thích hợp để cô có thể nói ra mà thôi.
“Em sợ nhưng em vẫn lựa chọn một mình đi đến đó? Diệp Liên Tuyết! Bộ em không biết đánh một tiếng cho Phó Duật à?”
Cô gỡ tay hắn khỏi eo mình, có chút ủy khuất: “Dạo này Phó Duật cũng nói rằng anh ta bận kia mà. Huống hồ gì chuyện gì cũng lôi Phó Duật vào cuộc thật chẳng hay chút nào. Anh mau bỏ tay anh ra đi, đau em!”
Quách Thừa Tuyên bỏ tay ra khỏi eo Diệp Liên Tuyết, nhưng vẫn cực kì tức giận, ánh mắt nhìn cô càng lạnh lùng hơn trước.
“Em hay ho thật đấy! Nếu như em có chuyện gì thì phải làm sao? Anh sẽ phải làm sao?”
Giống như có một ngôi sao đang rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/455720/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.