Diệp Liên Tuyết có thể nghe được trong lời nói của Quách Thừa Tuyên có mang chút ý tứ bất đắc dĩ. Cô cũng có thể nhìn rõ được hắn đang cố tôn trọng sự riêng tư trong suy nghĩ của cô, hắn không ép buộc cô phải nói ra cho hắn.
“Em không phải ngay từ đầu đã giấu diếm anh cũng như là tất cả mọi người.” - Cô nói, là lấy hết can đảm để nói ra.
Cô sợ hắn hiểu nhầm rằng cô từ đầu đã có tâm cơ sẵn và ngày cả mối quan hệ giữa hai người cũng là một phần tâm cơ của cô. Diệp Liên Tuyết cảm thấy cô cần phải làm như vậy, chắc có lẽ vì cô đang không muốn giữa cô và hắn không được phát sinh ra bất kì một hiểu nhầm nào.
Quách Thừa Tuyên thoáng chút bất ngờ. Không phải là hắn bất ngờ vì sự thật đó, hắn chỉ bất ngờ vì cô tự mình chủ động kể ra với hắn. Nhưng hắn vẫn im lặng đợi cô nói tiếp, và hắn cũng muốn được nghe giọng cô nhiều hơn.
“Em đã âm thầm chữa trị, từ năm em mười tám tuổi đến tận bây giờ. Tất nhiên là sư phụ cũng đã luôn luôn theo sát em, bây giờ thì có cả Kỷ Thương nữa. Em chỉ vừa mới phục hồi được trong khoảng thời gian gần đây thôi, thế nên có nhiều lúc em không thể nói được lâu… Em không hề muốn giấu diếm, chỉ là em không biết lúc nào thì mới có thể cho anh biết được.”
Không hiểu sao đột nhiên trong lòng Diệp Liên Tuyết có chút ủy khuất. Những lời cô nói chính là sự thật, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/455719/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.