Đầu bên kia chợt dừng lại, không gửi tin nhắn nữa. Diệp Liên Tuyết cũng chẳng có hơi sức đâu quan tâm mấy. Cô lại chăm chú vào xem hồ sơ bệnh án rồi trả lời email.
Điện thoại lại báo tin nhắn đến, Diệp Liên Tuyết cũng không bất ngờ, cô cầm lên xem, nhếch mép cười khi đọc được nội dung tin nhắn đó.
“Chúng ta có thể gặp nhau không? Tôi sẽ cho em một câu trả lời.”
Mạc Tử Duy nghĩ cô bị ngu chắc? Hay là đầu óc đập vào đâu hỏng mất rồi? Nghe theo hắn để lặp lại sự tình khốn nạn bảy năm trước kia một lần nữa sao?
Thế là cô không do dự chút nào trả lời lại: “Đừng nghĩ bà đây còn là con ngốc bảy năm trước để anh muốn dụ dỗ gì thì nghe theo. Muốn tôi gặp anh? Đừng hòng!”
Nhưng không ngờ là Mạc Tử Duy lại trả lời lại một cách gọn ghẽ nhất, khiến cho Diệp Liên Tuyết nhất thời hoang mang: “Tôi đâu có bắt em phải đơn thương độc mã đến tìm tôi? Bởi vì tôi biết em sẽ không có ngu ngốc như thế đâu. Tôi cho phép em đem theo một người, chiều nay, tại nhà hàng X, người đó không được là ai trong số các anh trai của em, càng không được là tên chồng chưa cưới kia của em.”
Được quyền mang theo một người để bảo hộ? Cái tên Mạc Tử Duy này cũng chơi lớn thật. Nhưng ngoại trừ các anh của cô ra, ngoại trừ cả Quách Thừa Tuyên thì kì thực cô không biết mình phải đem theo ai nữa. Xem ra Mạc Tử Duy vẫn còn tỉnh táo lắm. Gã ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/455678/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.