Lại một ngày nữa tỉnh giấc khi chẳng có lấy một kế hoạch. Diệp Liên Tuyết kéo tấm rèm cửa nặng trịch ra, phá lệ để cho nắng sáng chiếu vào trong phòng.
Quách Thừa Tuyên đã đi làm từ sáng sớm, hắn để lại một lời nhắn rằng hôm nay sẽ về nhà ăn cơm tối cùng cô. Diệp Liên Tuyết mỉm cười, nụ cười hiếm hoi, khó thấy.
Cô đã từng nghĩ rằng việc cứ chôn vùi bản thân vào đâu đó, chẳng có lấy một chút kế hoạch gì cho bản thân thực sự là một chuyện cực kì ủ dột và giết chết cảm xúc của con người thật nhanh. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vui vẻ với điều đó, thật tốt biết bao.
Cả một ngày dài ở nhà, Diệp Liên Tuyết sẽ tranh thủ xem lại bệnh án của một vài bệnh nhân, trả lời email và cũng ngâm cứu qua hồ sơ bệnh án của Quách Nguyên.
Cô từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ móc nối với Quách gia một chút xíu nào kể cả quan hệ bệnh nhân - bác sĩ, nhưng cô vẫn lấy danh nghĩa của Kỷ Thương để nhận hồ sơ này. Cô không thể giải thích được sự tùy hứng của mình vào lúc đó đâu, nhưng cô nghĩ rằng mình cũng không nên quá ích kỉ như thế khi Quách Nguyên thậm chí chẳng có tội tình chi.
Và đó là cách biện chứng cho sự thay đổi trong tâm can của cô sao? Khi mà Quách Thừa Tuyên cũng đã và đang thay đổi…
Một mối quan hệ như Diệp Liên Tuyết mong muốn chính là khi Quách Thừa Tuyên cho cô một cái gì, cô sẽ không nhận nó như kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/455677/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.