Giữa hai người tồn đọng lại một mảnh trầm tư. Diệp Liên Tuyết nhìn Quách Thừa Tuyên, cô nhìn được trong đôi mắt ưng sâu âm trầm của hắn vằn lên biết bao nhiêu tơ máu, bao nhiêu mệt mỏi cùng với lo lắng.
Chuyện của một mình cô nhưng bây giờ lại hại đến cả hắn cũng không yên ổn được, phải làm sao đây? Cô đã sợ rằng có một ngày mình động tâm trước hắn, khi đấy chắc chắn cô sẽ phải chịu rất nhiều dày vò. Nhưng bây giờ hắn là người động tâm trước cô, cô cũng chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn là bao.
Sớm biết giữa cả hai không thể nào có kết cục tốt đẹp, Diệp Liên Tuyết sẽ chẳng chấp nhận cắm đầu vào mối quan hệ này. Cô không sợ mình khổ, chỉ sợ rằng bởi vì mình, người khác sẽ phải chịu khổ theo cô.
“Anh mau về ngủ đi, trước khi trời sáng. Tôi không biết được là anh dùng cách gì để vào đây nhưng cứ ở lại đây không phải là chuyện gì hay ho đâu. Mau đi đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để những chuyện không đâu ảnh hưởng đến công việc của mình.”
Quách Thừa Tuyên chẳng nói gì cả, khi mà nội tâm của cô gái này quật cường nhiều hơn hắn tưởng tượng. Hắn biết là Diệp Liên Tuyết không muốn để cho hắn phải phân tâm, không muốn hắn bị cuốn vào câu chuyện lặp lại bảy năm trước, không muốn nhìn cô lúc cô yếu đuối nhất. Nhưng hắn không có cách nào để mặc cô ở lại một mình cả. Hắn cần cô, ít nhất thì hắn nhận ra được điều này. Hắn muốn bảo vệ cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/455671/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.