“Ngày hôm qua rốt cuộc cậu có bị người đàn ông kia mắng không thế?”
Vẫn lại là Lưu Chỉ Nghi và những câu hỏi thực sự rất ngây ngô đi vào lòng người khiến cho Diệp Liên Tuyết vừa mới sáng ra đã không đỡ được.
Cô viết ra sổ tay, đưa cho Lưu Chỉ Nghi xem, bên trên chỉ ghi ngắn gọn là “Không mắng!”
“May thật đấy! Nhưng hôm qua rõ ràng là căng thẳng quá trời. Mà người đấy là ai thế? Không nói tôi còn tưởng là bố cậu cơ, trông thì không già lắm đâu nhưng mặt mũi cau có lạnh tanh như thế, nói năm mươi tuổi tôi còn tin.”
Diệp Liên Tuyết nén cười, cô tưởng tượng thử trong đầu vẻ mặt của Quách Thừa Tuyên khi nghe thấy câu này hẳn sẽ cực kì nhiệm màu cho mà xem. Nhưng cũng thật may vì có sự hồn nhiên của Lưu Chỉ Nghi ít nhiều khiến cho tâm trạng của Diệp Liên Tuyết không bị nặng nề quá.
Từ tối qua đến giờ, khi quay trở về ký túc xá, không biết có phải là bị doạ sợ rồi hay không nhưng Bạch Ly ngoan ngoãn hẳn. Cô ta cũng không dám khua môi múa mép gì thêm nên đêm qua Diệp Liên Tuyết cũng tạm gọi là ngủ ngon giấc.
“Ây! Cậu biết không? Thiệu ca thực sự khó lắm đó, lần trước vì bài kiểm tra cả lớp không làm được nên suýt nữa thầy ấy đánh trượt toàn bộ.” - Lưu Chỉ Nghi có chút ai oán khi mở giáo trình ra, chuẩn bị vào tiết học.
Tự dưng lại nhắc đến Phong Dã Thiệu? Diệp Liên Tuyết vốn định hỏi rằng hôm nay vì sao lại nhắc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/271426/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.