“Trật tự nào!”
Tiếng xì xầm bàn tán dừng hẳn, hệt như lúc vừa rồi Diệp Liên Tuyết bước vào. Cô cũng hướng theo ánh mắt của các bạn đồng học, nhìn về cửa lớp, nơi một người đàn ông trẻ ăn mặc chỉnh tề đang xách cặp bước vào.
Người này… Diệp Liên Tuyết thầm nghĩ, một tia sáng chợt loé lên trong mắt cô rồi lại ẩn mình vào nơi tối tăm sâu thẳm ít phát hiện thấy.
“Giáo sư!!!”
Tất cả mọi người trong lớp đều đồng loạt đứng dậy kính cẩn chào hỏi khi người đàn ông kia vừa tiến đến bục giảng rồi đặt cặp xuống bàn. Diệp Liên Tuyết còn thấp thoáng nghe đâu đấy chen vào một vài giọng nữ sinh cảm thán “Đẹp trai quá đi!” khi nhìn thấy người đàn ông này. Bộ gu của các em gái bây giờ là kiểu người nhìn đâu cũng thấy như thế này sao? Hết Bạch Ly tìm mọi cách tính kế cô chỉ vì một tên Quách Thừa Tuyên thì bây giờ hầu hết tất cả nữ sinh trong lớp này đều muốn phát rồ lên với cái vị giáo sư này.
Được rồi, là do Diệp Liên Tuyết cô không có hứng thú, cũng không phải lỗi do người ta, vốn không thể nào trách được.
“Các em ngồi xuống đi! Học sinh mới, em cũng về chỗ ngồi đi.” Vị giáo sư kia nhìn Diệp Liên Tuyết, đôi tròng mắt thâm sâu cũng loé lên một ít cười nhàn nhạt.
Diệp Liên Tuyết gật đầu với giáo sư, tâm tình từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm, không hề bày ra chút biểu cảm dư thừa nào. Cô chọn một chỗ ngồi trống vắng vẻ ở một nơi ít ai ngồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/271419/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.