Tư Dật lập tức chau mày. Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi.
"Tạ Đô, tất cả những người có mặt ở đây đều điều tra hết cho tôi."
Tiêu Nhã nhìn cô ta mà cười đắc ý. Cũng may Tư Dật thông minh, hiểu rõ những gì cô muốn.
"Còn em...."
Nói đến đây, Tư Dật lại đặt mắt nhìn Tiêu Nhã. Còn cô thì sao? Ngập ngừng thế này là ý gì đây? Không....không lẽ muốn điều tra cả cô sao???
"Về nhà với anh"
Về nhà?Ủa? Thế là xong rồi? Không....nghi ngờ gì cô?
Tiêu Nhã mặt ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn nhìn thấy vẻ mặt của cô liền búng vào trán một cái rõ đau rồi cười lên.
"Em nhìn anh cái gì? Bộ em không đi ngủ à?"
Bây giờ cô mới nhớ ra. Hắn và cô....cưới nhau cũng vì yêu mà....Cũng tại trước khi trùng sinh dáng vẻ độc ác của hắn làm cô ám ảnh quá rồi. Nếu như cô không trùng sinh.....thì khi cô chết liệu hắn có hối hận không? Tiêu Nhã chỉ cười nhạt, khổ tâm thật, rõ ràng biết đáp án là không mà vẫn cứ tự hỏi. Cô đúng là con ngốc, thứ máu lạnh và tàn nhẫn như hắn đến phút cuối cô mới nhận ra...
"Ừ, đi thôi"
Tiêu Nhã cố dẹp mọi suy nghĩ sang một bên, chuyện trước mắt là phải trả thù. Hôm nay chắc cô hoảng sợ lắm, hắn nghĩ thế nên cũng không nói gì nhiều, im lặng cùng cô ra về.
- --------------
Trên đường đi về, cả hai không nói lấy một lời, Tư Dật vươn tay muốn ôm lấy cô nhưng cô lại theo phản xạ mà tránh né. Hắn dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-duc-vong-co-phu-nhan-muon-chay/244739/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.