"Ưm...."
"Đây là....không...không thể nào, chắc chắn chỉ là mơ!"
Tiêu Nhã sửng sốt nhìn khung cảnh trước mắt. Chẳng phải cô đã lấy thủy tinh cứa vào tay rồi sao? Cô đã chết rồi mà....thế quái nào lại ở phòng tân hôn?
Còn nữa, váy cưới,, trang sức trên người....không lẽ cô đã trùng sinh? Tình tiết này là không thể...không thể.....chuyện này quá vô lí!
Tiêu Nhã nhìn thật kĩ vào cổ tay của mình. rõ ràng là không có vết cắt nào cả. Trong tình cảnh hoảng loạn, đột nhiên tiếng gọi của người hầu từ cánh cửa truyền đến, cửa phòng mở ra, ánh mắt kinh hoàng của cô nhìn vào cốc nước trong tay của người hầu. nếu cô nhớ không lầm thì đây chẳng phải là cốc nước hạ dược cô hay sao?
"Mời phu nhân uống nước ạ"
Ả hầu nhoẻn nụ cười ác ý. Đây không phải là mơ, là sự thật!
"Ừm....tôi sẽ uống, tôi muốn yên tĩnh chờ một chút, cô ra ngoài đi"
Tiêu Nhã cố gắng thật bình tĩnh mà nhìn lấy ả hầu. Cô ta cúi đầu, vâng một tiếng rồi lui đi. Cửa phòng đóng lại, chân tay cô mềm nhũn, Tiêu Nhã thở lấy thở để, lâu rồi mới gồng lên, trước đây cô đúng là quá nhu nhược, để cho bọn tiểu tam lộng hành, lởn vởn xung quanh hắn mà không nói lấy một lời.
Tiêu Nhã cười nhạt, cô cầm lấy cốc nước rồi đổ ra ngoài cửa sổ.
"Hại tôi à? Đúng là trời giúp, các người muốn thì tôi chiều"
Trùng sinh mà không báo thù thì có gì hay ho, kẻ đứng sau cứ chờ lấy!
- ---------------
"Nhã Nhã đâu rồi?"
Cố Tư Dật vẫn còn trong tiệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-duc-vong-co-phu-nhan-muon-chay/244738/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.