“Hứa Như! Cô đưa xe lăn của tôi lại đây!” Lý Tú Tú tức giận nói. “Lý Tú Tú, cô bây giờ là bệnh nhân, bắt buộc phải nghe lời tôi.” Hứa Như ấn tay của cô lại. Lý Tú Tú trừng mắt với cô, đột nhiên, một tay khác của cô ta đập vỡ chiếc ly thủy tinh bên cạnh, cô ta cầm mảnh vỡ lên, cứa vào da của mình. Hứa Như thậm chí còn không kịp ngăn cản. Trên mu bàn tay của Lý Tú Tú đã chảy ra máu tươi. “Cô nếu như còn tiếp tục cản tôi, tôi tiếp tục cắt!” Lý Tú Tú uy hiếp. Hứa Như hít thở sâu, dần dần buông tay ra. “Lấy xe lăn của tôi lại đây.” Lý Tú Tú phân phó. Hứa Như lại không có nhúc nhích, cô tìm điện thoại định gọi cho Lý Thế Nhiên. Nhưng Lý Tú Tú nhìn thấy động tác của cô, lại tàn nhẫn cầm mảnh vỡ cứa vào mu bàn tay. “Cô Lý, cô bình tĩnh lại đã.” Trợ lý bác sĩ ở bên cạnh mặt mày cũng hoảng sợ. Lý Tú Tú làm xong phẫu thuật không lâu, bây giờ chắc chắn không thể xuất viện. “Tôi chỉ ra ngoài mấy tiếng thôi…” Lý Tú Tú cắn môi, mắt đỏ hoe. Y tá đã vội vàng thông báo với viện trưởng, sau khi đến nhìn thấy động tác của Lý Tú Tú, sắc mặt tối sầm xuống. Thân phận của Lý Tú Tú ông ta biết, người của nhà họ Lý, không thể đắc tội. “Để cô ấy ra ngoài.” “Nhưng, sức khỏe của cô ấy…” “Tôi nói được là được, để cô ấy ra ngoài.” Viện trưởng mở miệng rồi, tự nhiên cũng không có ai dám ngăn cản Lý Tú Tú. Hứa Như lo lắng, từ đầu đến cuối đi theo phía sau cách cô ta không xa không gần, vừa gọi điện cho Lý Thế Nhiên. Nhưng, điện thoại của Lý Thế Nhiên không có ai nghe! Hứa Như gọi vào số của Cao Bân. “Mợ chủ… Cô Hứa, Tổng giám đốc Lý đang họp.” Cao Bân căng thẳng nói. Hứa Như gọi cho anh ta, bình thường là có chuyện rất gấp muốn nói cho Lý Thế Nhiên. Nhưng bây giờ bầu không khí trong phòng họp rất căng thẳng, anh ta có chút không dám đi vào… “Lý Tú Tú tự ý xuất viện rồi, tình trạng sức khỏe của cô ấy vẫn không ổn định, làm phiền anh nói cho Lý Thế Nhiên biết, tôi bây giờ đang đi theo Lý Tú Tú.” “Được, tôi lập tức đi báo cho Tổng giám đốc Lý.” Chuyện của Lý Tú Tú, Cao Bân không dám chậm trễ. Cúp máy, mắt nhìn thấy Lý Tú Tú lên một chiếc taxi, Hứa Như lên một chiếc taxi ở phía sau. Nửa tiếng sau, Lý Tú Tú xuống xe ở ủy ban nhân dân. Hứa Như nhìn ra bên ngoài, là Lý Phàm và Diệp Thấm. Hai người rõ ràng vừa đăng ký kết hôn xong, sắc mặt của Diệp Thấm hạnh phúc dựa vào trong lòng của Lý Phàm. Chỉ là, khi nhìn thấy Lý Tú Tú xông đến, sắc mặt đột nhiên tái đi. “Lý Phàm…” “Tiện nhân!” Lý Tú Tú đẩy xe lăn, hung hăng đụng vào Diệp Thấm. Diệp Thấm không kịp tránh, cả người ngã ra. Lý Phàm lạnh lùng nhìn Lý Tú Tú, tức giận nói: “Lý Tú Tú, con điên rồi à!” “Ông mới bị điên, đưa giấy đăng ký kết hôn cho tôi!” Lý Tú Tú nhìn chằm chằm giấy đăng ký kết hôn trên tay Lý Phàm, đáy mắt bốc hỏa. Cô ta tuyệt đối không thể để ả hồ ly này thượng vị được! “Lý Tú Tú, con cút cho ba.” Lý Phàm đạp Lý Tú Tú ra, đỡ Diệp Thấm lên. Lý Tú Tú ngồi trên xe lăn, chiếc xe lăn bị Lý Phàm đá đổ ra, bắp chân đập xuống đất, máu bỗng chốc chảy ra. Hứa Như bước xuống xe, mày liễu nhíu lại. Cô lại gọi điện cho Lý Thế Nhiên, lần này cuối cùng cũng kết nối được. “Lý Thế Nhiên, Lý Tú Tú cô ấy…” “Anh lập tức đến ngay, con bé như thế nào rồi?” “Vết thương của cô ấy vừa mới lành, sợ rằng lại sắp xảy ra chuyện rồi.” Hứa Như trầm giọng nói. Cách đó không xa, Lý Tú Tú ngã trên đất, cô ta chỉ có một chân, căn bản không đứng lên được. Người xung quanh vây xem dần dần nhiều hơn, Lý Tú Tú dứt khoát mở miệng mắng: “Chính người phụ nữ này, tiểu tam, câu dẫn đàn ông, hại nhà chúng tôi ly tán.” “Lý Tú Tú, con im miệng lại cho ba!” Lý Phàm đi tới, nhưng không ngăn cản được lời nói của Lý Tú Tú. Cô ta ở trước mặt Lý Phàm, quả thật chính là kẻ yếu. Máu trên chân cứ tiếp tục chảy, Hứa Như cuối cùng cũng đi tới. Cô lấy từ trong túi ra bông băng cầm máu, Lý Tú Tú nhìn thấy động tác của cô, sắc mặt hơi dịu lại. “Lý Tú Tú, đừng giống như chó điên làm mất mặt nhà họ Lý như thế.” “Ông mới là chó điên, ông lập tức ly hôn với người phụ nữ này cho tôi!” Lý Phàm không có quan tâm Lý Tú Tú, ôm Diệp Thấm nhanh chóng rời khỏi. Lý Tú Tú muốn đuổi theo, nhưng cô đau đến mức không có một chút sức lực nào. Nhìn sang Hứa Như, cô ta gần như cầu xin nói: “Cô giúp tôi cản bọn họ lại đi, tôi không thể để Lý Phàm lấy người phụ nữ đó.” “Bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi.” Hứa Như nhíu mày, đây là sự thật. “Tôi xé giấy đăng ký kết hôn của bọn họ rồi…” Lý Tú Tú phẫn nộ nói. Hứa Như đỡ cô ngồi lại xe lăn, Lý Tú Tú cũng không để tâm đến vết thương của mình, đẩy xe lăn muốn đuổi theo. Hứa Như vội kéo cô ta lại. “Cô không đuổi kịp bọn họ đâu.” Lý Phàm và Diệp Thấm đã lên xe, không bao lâu, Lý Thế Nhiên cũng đến. Lý Tú Tú cứng đờ tại chỗ, mắt đỏ hoe. “Không… Lý Phàm sao có thể lấy người phụ nữ đó chứ…” Nhìn thấy Lý Thế Nhiên, Hứa Như thở phào nhẹ nhõm, đẩy Lý Tú Tú qua đó. “Anh, anh sao có thể để bọn họ kết hôn chứ, mẹ em còn ở trong tù, Lý Phàm vậy mà không kịp đợi…” “Bọn họ kết hôn là chuyện của bọn họ, không có liên quan gì với chúng ta, với nhà họ Lý, biết chưa?” Lý Thế Nhiên ôn hòa nói. “Không được, em không chấp nhận, ông ta hại mẹ em thành như vậy, em muốn ông ta không được chết một cách tốt đẹp!” “Anh biết, Tú Tú, bây giờ cùng anh về bệnh viện, chân của em không thể tiếp tục bị dày vò nữa.” Sự đau lòng lan trong đáy mắt của Lý Thế Nhiên. Lý Tú Tú cắn chặt môi, hận ý trong đáy mắt lan ra, cuối cùng đều tụ thành nước mắt mà rơi xuống. Ôm lấy Lý Thế Nhiên, cô ta không nhịn được mà khóc lớn. “Về bệnh viện trước đã, anh sẽ ở bên em.” Lý Thế Nhiên an ủi. Hứa Như đã trở về bệnh viện, không lâu sau Lý Thế Nhiên đưa Lý Tú Tú về đến, bác sĩ y tá trong phòng bệnh đều lo lắng. Vết thương của Lý Tú Tú lại rách ra, cô ta vừa mới làm phẫu thuật, lúc này cơ thể rất yếu, dựa vào đầu giường nhắm chặt mắt, đau đớn khiến cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hứa Như rất nhanh băng lại vết thương cho cô ta, may mà trước mắt không có gì đáng ngại, cho nên tất cả mọi người mới thở phào. Tối nay Hứa Như phải ở lại bệnh viện, buổi tối, Lý Thế Nhiên đi vào văn phòng làm việc. Hứa Như đang viết báo cáo, ngước mắt, dáng vẻ đẹp trai của anh đập vào mắt. “Vẫn chưa ăn cơm?” Giọng nói của anh rất chắc chắn. Hứa Như lúc này mới nhớ ra, bản thân hình như quên chuyện ăn cơm rồi… Bụng thật ra đã đói từ lâu rồi. “Đi theo anh.” “Em gọi đồ ăn bên ngoài là được rồi.” Dứt lời, Hứa Như mở app gọi thức ăn ra. “Đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Hứa Như, không cần phải trốn tránh anh.” Lý Thế Nhiên lại gần, cúi người yên tĩnh nhìn thẳng cô. Giọng nói của anh trầm thấp, đầy từ tính, giống như đang gảy đàn. Cô không khỏi thất thần. Đi theo Lý Thế Nhiên ra ngoài, tất cả đều là không cầm lòng được. “Muốn ăn cái gì?” Anh hỏi. Hứa Như nhìn biển hiệu đầy màu sắc trên con phố, biết Lý Thế Nhiên có bệnh sạch sẽ, cho nên chọn một nhà hàng sạch sẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]