Chương trước
Chương sau
Lý Tế Nhiên quay sang nhìn cô, sắc mặt đăm đăm hơi dịu lại, anh xoay người ôm lấy cô.
“Cảm ơn.”
Hứa Như mỉm cười, đẩy anh ra: “Em cũng chỉ là cứu người.”

Về đến trường đã là buổi tối, Lăng Diệu biết Lý Tú Tú vào viện rồi, căng thẳng hỏi: “Cô ấy có phải bị Lý Phàm làm cho kích động rồi không?”
Hứa Như nhíu mày, đại khái… cũng có nguyên nhân này.
“Cô ấy sau khi cãi nhau với Lý Phàm, ngã ở nhà vệ sinh.”
“Lý Phàm lại làm chuyện gì rồi.” Lăng Diệu rất lo lắng.
Bây giờ bệnh tình của Lý Tú Tú không dễ gì mới ổn định được, cô ta không muốn cô ấy lại xảy ra chuyện gì nữa.
“Chuyện của nhà họ Lý, tớ cũng không quá rõ.”
“Tớ đi thăm Tú Tú.” Lăng Diệu rốt cuộc không ngồi yên được.
Hứa Như nhìn thời gian: “Ngày mai hãy đi, bây giờ đến bệnh viện cũng quá muộn rồi.”
“Ừm.”
Lúc này, điện thoại của Lăng Diệu vừa hay đổ chuông, là Lý Tú Tú gọi đến.
“Diệu Diệu, trong bệnh viện chỉ có mình tớ…” Lý Tú Tú khóc lóc nói.
Đối với bệnh viện, cô ta rất bài xích.
“Tớ lập tức đến với cậu, Lý Thế Nhiên đâu?”
“Công ty có việc, anh tớ đi xử lý rồi, cậu đừng đến đây, cậu nói chuyện với tớ là được rồi.” Lý Tú Tú thấp giọng nói.
“Cậu gần đây với Tống Dự như thế nào rồi? Anh ta bình thường không phải đều nửa bước không rời cậu sao?” Lăng Diệu nhớ đến.
Nhưng Lý Tú Tú quay về Nam Thành lâu như vậy, cô ta cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Tống Dự.
“Đừng nhắc đến anh ta nữa, tớ bây giờ không muốn nghe thấy cái tên Tống Dự này…”
“…”
Hôm sau, bệnh viện gần đại học Lâm Hải.
Bạch Sơn ở bệnh viện làm phẫu thuật, Hứa Như cũng bị điều qua giúp đỡ.
Không ngờ người làm phẫu thuật là Lý Tú Tú.
Chân của cô ta bị chấn thương mô thần kinh, cần giáo sư khóa xương và khoa thần kinh đồng thời phẫu thuật.
Hứa Như đến phòng bệnh, Lý Tú Tú nhìn thấy cô, lông mày càng nhíu lại.
“Sao lại là cô?” Cô ta rõ ràng không vui.
“Tôi là sinh viên của giáo sư Bạch.” Ngữ khí của Hứa Như lạnh nhạt.
“Ồ! Tôi nhớ ra rồi, cô cũng là sinh viên của đại học Lâm Hải, thì ra là sinh viên khoa thần kinh, đó không phải giống chuyên ngành của anh tôi sao?” Lý Tú Tú hoàn hồn lại.
“Tôi và anh trai cô không có quan hệ gì cả.” Hứa Như nhíu mày.
“Ha, cô cố tình thi vào khoa thần kinh, chính là vì muốn tiếp cận anh tôi phải không? Tôi coi như nhìn rõ rồi.” Lý Tú Tú dáng vẻ như tỉnh ngộ.
Trên mặt Hứa Như không có biểu cảm gì, đối với suy đoán của Lý Tú Tú không có quan tâm.
“Lát nữa phẫu thuật, tôi cho cô những điều cần chú ý.”
Gần tối, Lý Thế Nhiên cũng đến.
Hứa Như đi ra khỏi phòng bệnh, tránh né ánh mắt của anh.
Nhưng lại bị Lý Thế Nhiên cản lại.
“Anh Lý.”
“Hôm nay là giáo sư Bạch làm phẫu thuật cho sao?” Anh nhướn mày.
Hứa Như gật đầu: “Chuyện cần chú ý em đã nói hết với cô Lý rồi, phẫu thuật lần này sẽ có chút độ khó.”
“Ừm, tôi hiểu, lát nữa không cần căng thẳng.” Lý Thế Nhiên nhoẻn miệng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Như vào phòng phẫu thuật, anh làm sao biết… cô sẽ căng thẳng.
“Em đi trước đây.” Cô còn muốn đi chuẩn bị.
Lý Thế Nhiên nheo mắt, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Hứa Như.

Phẫu thuật của Lý Tú Tú kéo dài bốn tiếng, có thể quan sát Bạch Sơn làm phẫu thuật, tâm trạng của Hứa Như vừa kích động mà vừa kinh ngạc.
Bên ngoài, Lý Thế Nhiên và Bạch Sơn đang nói chuyện về tình hình của Lý Tú Tú.
Hứa Như sắp xếp cho Lý Tú Tú đến phòng bệnh phổ thông, không bao lâu thì cô ta đã tỉnh lại.
“Cô Lý, phẫu thuật rất thành công, yên tâm đi.” Hứa Như cười nói.
Đây là lần đầu tiên cô tham gia phẫu thuật, rất có ý nghĩa, cả đời khó quên.
Lý Tú Tú chớp chớp mắt, thuốc tê hết tác dụng, cảm giác vẫn có chút đau.
“Anh tôi đâu?” Cô ta nhìn xung quanh, trống không, chỉ có Hứa Như và một ý tá đang giúp cô tiêm thuốc.
“Anh ấy đang thảo luận tình trạng của cô với giáo sư Bạch, rất nhanh sẽ tới đây.” Hứa Như xử lý xong việc, xoay người rời khỏi.
Lý Tú Tú lại gọi cô lại, lại hỏi: “Hứa Như, cô học khoa thần kinh, có phải là vì anh tôi không.”
Nghe vậy, Hứa Như dừng bước.
Sắc mặt của cô tối lại: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng mong là như vậy.” Lý Tú Tú đánh gia cô, không có tin tưởng.
Bên ngoài, nghe thấy lời của Hứa Như, bước chân của Lý Thế Nhiên khựng lại, lông mày dần dần nhíu lại.
Hứa Như vừa bước ra, đột nhiên va phải ánh mắt của anh.
Anh đến từ khi nào?
“Anh đưa em về trường.” Anh nói.
“Không cần đâu, em đi xe bus rất tiện.” Hứa Như tháo khẩu trang đi ra ngoài.
“Anh không yên tâm.” Lý Thế Nhiên bất giác nắm cổ tay cô.
“Lý Thế Nhiên, không cần làm phiền em!” Hứa Như hơi cáu.
Cô không thích tiếp tục dây dưa với Lý Thế Nhiên nữa.
Cô bây giờ muốn… cách xa anh một chút.
Nhưng dường như, sau khi ly hôn, hai người không tránh khỏi việc cứ hay gặp mặt.
Rõ ràng Nam Thành lớn như vậy, lại cảm thấy rất nhỏ.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên khựng lại, hít thở sâu, tay của anh dần dần buông ra.
Hứa Như dường như hoảng hốt mà chạy trốn.
Nhưng xung quanh, dường như có mùi hương thuộc về Lý Thế Nhiên không dứt bỏ được.
Khi về đến ký túc, Lăng Diệu đang định đi thăm Lý Tú Tú.
Hứa Như nói với cô ta phẫu thuật của Lý Tú Tú rất thuận lợi, Lăng Diệu yên tâm hơn nhiều.
“Thật ngưỡng mộ cậu, mới vừa vào trường thì có thể quan sát phẫu thuật của giáo sư Bạch, phải biết đây chính là mơ ước của tất cả sinh viên trường y.” Lăng Diệu lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Bạch Sơn không những là giáo sư của khoa thần kinh, ở trong giới y học có tiếng tăm lẫy lừng.
Ông ta bây giờ đã rất ít khi tham gia phẫu thuật nữa, phần lớn thời gian đều dồn vào nghiên cứu, trừ phi là bên phía bệnh viện thiếu người, hoặc là phẫu thuật quan trọng mới đích thân làm bác sĩ phẫu thuật chính.
Mà ông ta lại rất ít nhận nghiên cứu sinh, cho nên trong trường rất ít có sinh viên nào có thể cùng ông ta vào phòng phẫu thuật.
“Tớ cũng được thông báo bất ngờ thôi, có điều, tớ cũng cảm thấy rất may mắn.” Hứa Như mỉm cười thỏa mãn.
Quan sát một cuộc phẫu thuật như vậy, cô học được nhiều hơn so với lý thuyết ở trên lớp.
“Đáng tiếc bây giờ Lý Thế Nhiên không làm bác sĩ nữa, ở khoa thần kinh, anh ấy là người duy nhất có thể xếp cùng với giáo sư Bạch.” Lăng Diệu cảm thán nói.
Sự ra đi của Lý Thế Nhiên, chính là sự tổn thất to lớn trong giới y học.
Mấy ngày sau, Bạch Sơn đi tham gia hội nghị ở nước ngoài, Hứa Như ở bệnh viện theo dõi tình hình của Lý Tú Tú.
Cũng tức là… không thể tránh được gặp mặt Lý Thế Nhiên rồi.
Phụ giúp bác sĩ thay thuốc cho Lý Tú Tú, Hứa Như ở bên cạnh viết báo cáo.
Lúc này, Lý Tú Tú đột nhiên để điện thoại xuống, đẩy y tá ra muốn xuống giường.
“Tôi muốn xuất viện!” Cô ta tức giận nói.
“Cô Lý, tình hình bây giờ của cô không thể xuất viện được.” Mấy y tá vội vàng ngăn cản cô ta.
“Tôi chỉ là muốn ra ngoài một lát… rất nhanh sẽ trở về.”
“Cô Lý, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng hơn sức khỏe được, cô vẫn nên tiếp tục ở đây đi.” Hứa Như đi tới, cùng y tá ôm cô về giường.
Tay của Lý Tú Tú lại đẩy Hứa Như ra, lại giãy giụa muốn xuống giường.
“Chuyện này quan trọng hơn sức khỏe của tôi, tôi thật sự rất nhanh sẽ trở lại…” Cô ta nóng lòng nói.
Thấy Lý Tú Tú muốn kéo xe lăn lại, Hứa Như lập tức đẩy xe lăn ra xa.
Lần này, Lý Tú Tú không thể tự mình rời khỏi rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.