Tưởng Tiến đi rồi. Đứng trên nóc nhà, nhìn ra conđường núi phía xa, nơi người đàn ông đang vẫy tay với cô, Thời Tiêu bỗng thấycó chút áy náy.
Tâm ý của Tưởng Tiến rõ như vậy, sao cô có thể khôngbiết? Lúc nào cũng là anh vươn mình che chắn cho cô mỗi khi cô gặp nguy hiểm,trước đây như vậy, bây giờ cũng vẫn vậy.
Tưởng Tiến nổi tiếng ở trường đại học A. Sau khi quenbiết Tưởng Tiến, Thời Tiêu có nghe được một số tin đồn về anh: một người đànông theo Thanh Giáo, từ trước đến giờ chỉ thấy có rất nhiều cô gái đuổi theoanh nhưng chưa bao giờ thấy anh qua lại với bất cứ cô gái nào.
Năm năm trước, lúc anh nhận lời giúp cô, lúc ấy ThờiTiêu không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, đó là Tưởng Tiến, sao có thể vôduyên vô cớ giúp đỡ một đàn em mới quen biết được có mấy ngày. Có thể trước đâycô ngu ngốc không biết đến. Nhưng những ngày ở đây, thứ tình cảm thỉnh thoảngbộc lộ qua ánh mắt anh khiến Thời Tiêu e
Thời Tiêu rất lý trí, nói như Diệp Trì là sống vô tâmvô tính, nói như Tưởng Tiến là lạnh nhạt bẩm sinh. Cô nghĩ kĩ rồi, nếu muốntiếp tục làm bạn với Tưởng Tiến, chỉ có cách giả bộ ngốc nghếch, dù gì giả ngốcđôi khi cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Mặc dù cảm thấy mình che đậy rất khéo, nhưng… ThờiTiêu đưa tay lên xoa xoa trán mình, ở đó vẫn còn đọng lại hơi ấm:
- Cô ngốc à, đừng sợ, nếu người khác không cần em, vẫncòn có anh!
Cậu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259888/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.