Thứ hai, lúc Thời Tiêu đi làm, vừa vào đến văn phòngđã được thông báo cấp trên cho gọi. 
Nói thật lòng, mặc dù cùng làm ở trong một tòa vănphòng, nhưng văn phòng của trưởng phòng ở tận tầng năm, cô cũng chưa từng lênđó bao giờ, ngay cả gặp mặt cũng chỉ có vài ba lần. Lần tr 
ước tiếp khách ở nhà hàng Cẩm Giang có thể coi là lầntiếp xúc thân mật nhất với lãnh đạo. Vì thế Thời Tiêu đi rất chậm, trong lòngcứ thấp thỏm bất an, băn khoăn không biết có phải tại mình xin nghỉ dài ngàyquá, lãnh đạo cho gọi lên để mắng mỏ hay không? Nhưng cô đã có giấy chứng nhậncủa bệnh viện rồi, đâu làm trái với quy định? 
Hồi đầu, trước khi thi vào làm ở đây, mẹ Thời Tiêu rasức cổ vũ, nói rằng chỉ cần thi được, vào làm rồi tha hồ mà xin nghỉ, thoải máihơn nhiều so với các công ty hay cơ quan khác. Ăn lương của nhà nước, làmchuyện gì cũng đơn giản. 
Thực ra mẹ cô đâu có biết, làm công chức bây giờ cũngđâu có đơn giản, chuyện làm nhà nước chắc chắn cũng là chuyện của hai mươi nămtrước rồi. Chỉ cần người ta không cần bạn, sẽ có hàng trăm hàng ngàn lí do đểđuổi bạn đi. Mấy tháng trước cũng có một vụ, thấy bảo cơ quan cô cắt giảm biênchế,hình như là vì có họ hàng thân thích của lãnh đạo nào đó muốn vào đây làm. 
“Mỗi củ cà rốt là một cái hố”, muốn cho người khác vàothì trước tiên phải gạt một người ra trước đã. Mà xét đi xét lại, trong cơ quannày, không phải là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259830/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.