Tối thứ sáu, có điện thoại, Diệp Trì tiện tay đưa choThời Tiêu, cười ngọt ngào nói: "Là mẹ, mẹ bảo chúng ta về ăn cơm, có cảDiệp Sinh và Lâm Yến!" 
Thời Tiêu do dự mất mấy giây, cuối cùng đành nhận lấyđiện thoại, thấ 
p giọng gọi một tiếng "mẹ". Tiếng"mẹ" này gọi ra vẫn còn rất ngại miệng. Bà Diệp ở đầu dây biên kiadịu dàng nói: "Tiêu Tiêu à, con đỡ hơn chưa? Hôm ấy mẹ bảo Tiểu Diệp nóđưa con về, để mẹ bảo dì nấu ít canh gừng con uống, cho toát mồ hôi ra, biếtđâu sẽ khỏi nhanh hơn. Hôm nay hai đứa về ăn cơm nhé, mẹ đã bảo dì đi hầm canhrồi, hai đứa mau về nhà nhé…" 
Bà Diệp còn chưa nói hết đã nghe thấy giọng của DiệpAn An: "Chị Thời Tiêu, chị Thời Tiêu ơi, chị mau qua đây chơi ghép hìnhvới em. Mau lên! Em chờ chị đấy!" 
Nói xong, không đợi Thời Tiêu kịp đồng ý bà đã cúpđiện thoại luôn. Diệp phu nhân gõ trán cháu nội: "Cháu nói lăng nhăng gìthế, cái gì mà chị Thời Tiêu, phải gọi là Bác nghe chưa?" 
Con bé bĩu môi hứ một tiếng: "Làm gì có bác nàonhư chị Thời Tiêu chứ? Chị ấy rõ ràng còn nhỏ hơn cả chị Nguyệt Hằng trên tiviấy chứ!" 
Bộ dạng tinh quái của con bé khiến Diệp tướng quân vàDiệp Sinh đang ngồi trên ghế sopha phải bật cười. Lâm Yến lắc đầu: "MàThời Tiêu cũng thật là, vốn dĩ đã ít tuổi, khuôn mặt lại non choẹt, đã thế cònmặc quần áo thể thao. Nhìn bộ dạng chẳng khác gì sinh viên năm nhất, năm hai,chẳng trách mà anh cả lại chiều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259828/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.