"Cái gì cũng không nhớ nổi không biết vẫn còn giả vờ ngoan như vậy, dựa vào cái gì đồ ngốc đó có thể tìm được phiếu cơm? Chính là dựa vào nó giả vờ sao?"
"Hahahaha, tin tức hôm nay thật là tốt, tên ngốc thành ngốc thật rồi, tìm được phiếu cơm đều bị vứt đi, bị thương nghiêm trọng như vậy vì sao lại không dứt khoát chết bất đắc kỳ tử luôn đi."
"Còn nói bản thân là anh hùng? Nó còn có khả năng cứu người, còn cứu một người thành thật? có bệnh sao, cả ngày cứ bô bô, làm sao dứt khoát không chết là được rồi."
"Về già có tiền, tôi muốn chính là tiền, tôi thề nhất định phải có cuộc sống hơn người của người bề trên, đem những thứ rác rưởi lộn xộn này giẫm nát dưới lòng bàn chân.
"Tên ngốc nhặt được tiền thế mà lại đem tiền nhặt được trả lại cho người mất, nó có bệnh sao? Quả nhiên là đồ đần."
"Hahahaha, chỗ tiền đó dĩ nhiên là phiếu ăn lớn rồi, lần này nhất định sẽ là của tôi."
Lạc Thi Nhân cảm thấy máu huyết của bản thân đều lạnh băng, đông thành đá cứng, chọc toàn thân lỗ chỗ có thể lọt được gió.
- ----
"Lạc tổng, Lạc tổng chào anh, tôi là Hề Bối, không biết anh có còn nhớ tôi không."
Lạc Thi Nhân nghĩ lại, lần đầu tiên đồ giả mạo này đứng trước mặt hắn, trong đôi mắt đó ẩn giấu sự tham lam.
"Anh còn nhớ omega ngày đó cứu anh trên biển không?" Hề Bối vừa nói vừa cố ý phóng thích tin tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuong-che-cua-nhoc-ngoc/2459374/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.