“A Mặc, đây có phải là phòng anh ở không?” Giọng của một người phụ nữ trong trẻo vang lên trong phòng khách, đồng thời cắt ngang lời nói của Nhan Như với Tiểu Mao Vũ.
Nhan Như sửng sốt, vươn tay nắm tay Tiểu Mao Vũ, cô tình cờ đụng ngay mặt Phương Tử Ngưng, còn Đông Phương Mặc đứng sau lưng cô ta.
"Tôi không ở đây," Đông Phương Mặc nhàn nhạt trả lời, sau đó chỉ tay sang phòng bên nói, "Có khi tôi sẽ ở bên cạnh, có khi sẽ ở phòng làm việc trên lầu bốn."
"Ồ, em tưởng anh ở đây," Phương Tử Ngưng mỉm cười, sau đó nhìn Nhan Như và Tiểu Mao Vũ hỏi: "Đây là..."
"Đây là Nhan Như, bên cạnh là con cô ấy Nhan Phi Vũ," Đông Phương Mặc tự nhiên trả lời, sau đó nói thêm: "Nhan Như là một họa sĩ, các bức tranh của cô ấy đã được trưng bày tại Triển lãm Nghệ thuật Quốc tế Paris."
“Ồ, vậy cô là một họa sĩ?” Vẻ mặt kinh ngạc của Phương Tử Ngưng có chút cường điệu, sau đó gượng gạo nhìn Đông Phương Mặc hét lên: “A Mặc, vậy để họa sĩ Nhan giúp em vẽ một bức chân dung được không?"
Đông Phương Mặc nhàn nhạt gật đầu, sau đó Phương Tử Ngưng nói: "Lên lầu đi, cô ở tầng ba, bà nội tôi khăng khăng muốn ở Mai Uyển, tôi cũng không còn cách nào khác nên chỉ có thể chiều thao tính khí của bà."
Phương Tử Ngưng nhìn anh mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Nhan Như ân cần nói: "Cô Nhan, tôi vừa mới đến, sau này nếu có làm phiền thì xin cô thứ lỗi cho tôi."
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718396/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.