Đông Phương Mặc xuống lầu, Nhan Như tiếp tục ở trong phòng, nhưng cô lại không thể ngủ được.
Đông Phương Mặc vừa hỏi Tiểu Mao Vũ có phải con của anh không, cô thở dài nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trên giường, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Đạo Kỳ Huyền đi rồi, không biết anh có tìm cách đưa cô và Tiểu Mao Vũ ra ngoài không, hơn nữa ở nơi ma quái như Nhất Thốn Mặc này, hầu như người từ bên ngoài khó có thể vào được, đêm đó Đạo Kỳ Huyền có thể vào tất cả đều là nhờ vào việc giả danh thành Đông Phương Mặc.
Anh ấy chỉ có thể làm chuyện đó một lần, chắc chắn sau này sẽ không có cơ hội như vậy lần thứ hai.
Nếu Đạo Kỳ Huyền không vào được, thì cô chỉ có thể cùng Tiểu Mao Vũ tìm cách trốn thoát, nhưng Nhất Thốn Mặc này được canh phòng cẩn mật, sau sự việc Tiểu Mao Vũ biến mất lần trước, cô nghĩ cô sẽ không dể dàng gì thoát ra.
Làm thế nào cô mới có thể thoát khỏi Đông Phương Mặc lần nữa? Cô có thể đi đâu để không bị Đông Phương Mặc tìm thấy?
Đây quả thật là một câu hỏi khó, cô vắt óc suy nghĩ cả buổi chiều thì có tiếng gõ cửa, A Mẫn gọi cô xuống nhà ăn tối.
Tiếng gõ cửa kéo lại dòng suy nghĩ của Nhan Như, cũng đánh thức giấc ngủ của Tiểu Mao Vũ, khi cô quay đầu lại, đã thấy Tiểu Mao Vũ đã trở mình bước xuống giường.
“Vũ Vũ, con ngủ đủ chưa?” Nhan Như vội vàng đi tới, ôm thân thể nhỏ bé của con gái vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718395/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.