Đông Phương Mặc nổi cơn thịnh nộ, túm lấy cô kéo cô ra khỏi khoang xe, sau đó nâng người cô lên, bắt lấy cô như bắt gà, hướng về phía máy bay tư nhân.
Nhan Như thở gấp nhưng không còn cách nào, tay chân và thân thể cô đều bị khống chế nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm chặt mình bằng ánh mắt tức giận, cô nghĩ nếu ánh mắt đó có thể giết người thì cô nhất định sẽ giết Đông Phương Mặc cả ngàn lần rồi.
Nhưng ánh mắt không thể giết người, cho nên dù là lạnh lùng hay tức giận nhìn Đông Phương Mặc như thế nào, cuối cùng Đông Phương Mặc vẫn bình an vô sự bế cô lên máy bay, sau đó ném cô lên ghế sofa xa hoa rộng lớn.
Mấy năm nay cô thường xuyên đi máy bay, tất nhiên Đạo Kỳ Huyền không phải là người biết cách tiết kiệm tiền nên mỗi lần đi du lịch cùng Tiều Mao Vũ, cô thường đi khoang hạng nhất.
Chỉ là, trang trí trên máy bay của Đông Phương Mặc không phải trang trí như khoang hạng nhất, cô nhớ khoang hạng nhất không có ghế sofa hay ghế trường kỷ.
Nhan Như như một con cá chép nhảy khỏi ghế sofa, nhưng chưa kịp nhảy khỏi ghế thì cô đã thấy Đông Phương Mặc ở ngay trước mặt mình.
Cô nhanh chóng nhích người sang một bên, nhưng vừa ngẩng đầu đã phát hiện ánh mắt của Đông Phương Mặc đang nhìn chằm chằm vào nơi nào đó của mình, cô sửng sốt, cúi đầu xuống, mới nhận ra quần áo của mình thiếu mất hai cúc.
Cô hoản hốt dùng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718271/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.