Nhận thức này khiến Đông Phương Vũ tức thời khó chịu, sự tức giận trong lòng nhanh chóng dâng lên, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng có ý muốn đập mở óc cô ra xem bên trong có bã đậu hay không.
"Tịch Mộ Như, tôi không quan tâm em có đồng ý hay không. Tóm lại, tôi muốn nói với em Trịnh Nhất Phàm là anh họ của tôi. Tôi nghĩ đêm qua em đến Nhất Thốn Mặc cũng đã biết rồi, vì nên em không thể nghĩ quá nhiều về anh ấy, thậm chí cũng không nêm nghĩ đến việc kết hôn với anh ấy ... "
“Tại sao không?” Mộ Như nhanh chóng giành lấy lời nói của Đông Phương Vũ, hừ lạnh: “Đông Phương Nhị thiếu gia , xem ra anh đã quản quá nhiều rồi, còn nữa anh dùng thân phận và quyền lợi gì để nói lời này với tôi?"
Mộ Như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với Trịnh Nhất Phàm, cho dù trước đó cô không biết mối quan hệ giữa Trịnh Nhất Phàm và Đông Phương gia, cô cũng chưa bao giờ mơ một giấc mơ viển vông như vậy.
Bởi vì cô không còn là một cô gái ngây thơ, mà là một người phụ nữ bị ruồng bỏ, bị đuổi ra khỏi nhà, thân phận như vậy làm sao xứng với thân phận của một bác sĩ như Trịnh Nhất Phàm?
Hơn nữa, Trịnh Nhất Phàm là một người rất tài, nhưng cô là một người phụ nữ xấu xí vừa có vết bớt vừa có vết sẹo trêи trán, về ngoại hình thì cô không thể xứng với độ đẹp trai của Trịnh Nhất Phàm.
Hơn nữa, đêm qua, sau khi Trịnh Nhất Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718013/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.