"Đông Phương Nhị thiếu gia, vì là anh muốn giúp tôi, vậy tôi sẽ nói cho anh biết, sau này anh làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Hy vọng duy nhất của tô là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau, kể cả nếu chúng ta nhìn thấy nhau, thì có thể giống như những người qua đường A và B chưa từng quen biết nhau, đi ngang qua cũng không sao, anh thấy sao?"
Trái tim Đông Phương Vũ đột nhiên thắt lại như bị dây thừng trói chặt, đôi mắt băng thâm trầm nhanh chóng nhuốm một chút đỏ sẫm, thân thể vững vàng gần như theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến Tịch Mộ Như sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cô không muốn gặp lại anh, điều này hoàn toàn không phù hợp với sự lo lắng và đề phòng của anh vừa nghĩ.
Mộ Như thấy Đông Phương Vũ đứng im lặng không lên tiếng cũng không đợi anh trả lời, liền thờ ơ xa xăm nói: “Đông Phương Nhị thiếu gia, tôi biết năng lực của anh rất lớn, có thể giúp được rất nhiều người. Đúng vậy, tôi cùng Đông Phương Nhị thiếu gia có chút vướn bận, nhưng chắc chắn điều đó là không sao cả, đúng không? "
Nghe vậy, Đông Phương Vũ không khỏi nắm chặt hai tay thành nắm đấm dưới tay áo, trêи mu bàn tay nổi lên gân xanh, lửa giận đã bốc lên gần như không thể khống chế được, nếu không nắm chặt tay lại, anh sợ mình đột nhiên duỗi tay ra bóp chết người phụ nữ ngu dốt này.
Trong suy nghĩ của anh, Tịch Mộ Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718012/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.