"Lúc tôi đi lấy nước nóng vì quá vội nên đã trượt chân ngã nên giờ bị trật chân", Mộ Như xấu hổ nói, "Tôi đã tắm rữa ở trong phòng dành cho khách của Đông Phương gia, nhưng tôi vẫn không thể chạm chân xuống đất. Tôi nghĩ phải làm phiền anh dìu tôi lên xe ... "
"Chỉ có mắt cá chân thôi sao thôi sao? Có bị trật khớp không?" Trịnh Nhất Phàm lo lắng hỏi lại.
"Không, có lẽ nó chỉ bị xưng chút thôi", Mộ Như nhanh chóng giải thích, sau đó hỏi lại: "Nhất Phàm, chúng ta có thể đi ngay được không?"
“Chắc không sao đâu, mọi người đều đã về gần hết rồi,” Trịnh Nhất Phàm đưa tay đỡ lấy tay Mộ Nhú, vừa nhẹ nhàng giải thích vừa dẫn cô ra cửa: “Vừa rồi cô Khuông không chỉ bị thương nhẹ, mà cả mắt cá chân của cô ấy cũng bị trật, nhưng người anh hai họ của tôi có cho cô ấy uống thuốc trị chấn thương nên tôi mới đi lâu như vậy."
"Không sao," Mộ Như nghiêng người nhìn về phía Trịnh Nhất Phàm nói nhỏ: "Thực ra, anh không cần phải giải thích chuyện này với tôi..."
“Tôi không cần giải thích cho cô hiểu sao?” Trịnh Nhất Phàm lập tức chặn lại lời nói của Mộ Như: “Vì hôm nay cô là bạn gái của tôi, nên để cô ở lại đây một mình lâu như vậy đương nhiên là bất lịch sự...”
“Ồ, Nhất Phàm, con cũng đi à?” Đông Phương Mai bước tới, cắt ngang những lời Trịnh Nhất Phàm và Mộ Như đang nói.
"Vâng," Trịnh Nhất Phàm gật đầu với Đông Phương Mai, sau đó nhẹ giọng nói: "Dì à, không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718004/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.