Mộ Như trong lòng thầm nguyền rủa những người của gia tộc Đông Phương, nhưng cô vẫn đành phải dùng hai tay đỡ lấy thành bồn tắm mà kéo người ra khỏi bồn tắm, rồi đứng trong phòng tắm với chân không thể chạm tới.
Chân cô hiện tại cực kỳ đau nên không thể đi như bình thường được, còn nhảy bằng một chân không phải ai cũng có thể lamg được.
Cũng may Mộ Như từ nhỏ đã chân ướt chân ráo nên có chút kinh nghiệm, chưa kể nhà tắm cũng không lớn, chống tay vào tường, nhảy được hai bước thì đã đến tấm thảm tatami.
Khi cô ngồi trêи tấm thảm tatami trong phòng tắm, mặc lại quần áo, rồi nhảy ra ngoài bằng một chân, A Mẫn đã mang thuốc mỡ lên.
“Thiếu phu nhân, chân cô không bị trật khớp chứ?” A Mẫn nhìn vào mắt cá chân sưng tấy của Mộ Như hỏi, rồi đưa thuốc mỡ cho cô.
"A Mẫn, tôi không còn là người của Đông Phương gia nữa. Cô đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa, cô vẫn nên gọi tôi là Mộ Như thì hơn." Mộ Như sửa lại cách gọi của A Mẫn trước khi trả lời câu hỏi của cô ấy: "Chắc sẽ không nến mức bị trật khớp, chỉ cần xoa thuốc một chút là khỏi thôi "
Mộ Như nói xong liền lấy tay xoa thuốc, nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân, cũng may cô từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh người giúp việc, nên mỗi khi đụng vào đồ vật, đều là cô tự chăm sóc cho bản thân bởi vì ba mẹ cô không hề nhớ cô là con gái của họ.
Thuốc mỡ của Đông Phương gia rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718003/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.