Bạc Hành Trạch ôm mắt cười, vẻ mặt kiểu em cứ tiếp tục đi.
Chúc Xuyên biết không lừa được anh, dứt khoát ôm lấy cổ anh hôn môi, giống như mưa phùn thoáng qua, trêu chọc anh chờ đến lúc anh hoàn hồn thì đẩy mạnh anh ra quay đầu bỏ chạy.
"Đi đâu vậy?" Cánh tay dài của Bạc Hành Trạch kéo hắn trở lại đè vào trong ngực, đúng lúc điện thoại di động vang lên, anh vươn một tay ra với lấy điện thoại, "Chắc chắn không? Trước mắt đừng để lộ chuyện này ra, để tự tôi đến nước A gặp người."
"Chưa được bao lâu đã chuẩn bị bán tháo, thiếu kiên nhẫn như vậy, là tôi đánh giá gã ta quá cao rồi."
Chúc Xuyên ngẩng đầu nhìn anh, "Lại tính toán cái gì? "
Bạc Hành Trạch cúp điện thoại, nhắn tin cho Lục Hàm Châu rồi mới nói: "Không có gì. "
Hiện tại anh không đi làm nên không thắt cà vạt, ăn mặc giản dị thoạt nhìn có chút dịu dàng lại có chút sắc bén.
Chúc Xuyên khẽ thở dài nói, "Cũng may em không phải kẻ thù của anh, Liêu Nhất Thành nghĩ mình giẫm được anh xuống bùn để chuộc lợi, lại bị anh trở tay ném người vào địa ngục, lấy ơn báo oán sao Bạc tổng "
Bạc Hành Trạch thản nhiên nói: "Anh chỉ biết dùng bạo lực để diệt trừ tai họa về sau."
"Vậy sao không dùng bạo lực khốc chế em? Em bắt nạt anh nhiều năm như vậy mà anh cũng chỉ chịu đựng chứ không bạo lực bao giờ?" Chúc Xuyên cầm tay anh, nhẹ nhàng cắn đầu ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/2171057/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.