Chương trước
Chương sau
Chúc Xuyên cưỡi lên người anh, một tay ôm lấy cổ anh nói: "Phục vụ cho tốt, nếu không sẽ bị ném vào lãnh cung."

Bạc Hành Trạch ôm mặt hắn cười, đưa tay vuốt gáy hắn hai cái nói: "Bác sĩ Từ nói gần đây không nên làm thường xuyên, lần trước bị cắn, qua một thời gian nữa phải phẫu thuật."

"Anh không làm em đi tìm người khác." Chúc Xuyên làm bộ muốn xuống, lại bị anh kéo lại, bóp cổ, "Muốn tìm ai?"

Hai người bóp cổ đối phương, vợ chồng ân ái lại biến thành hiện trường án mạng, cuối cùng hai người đều thỏa mãn mức động đầu ngón tay cũng không có sức nâng lên, Chúc Xuyên dựa vào người anh xoa xoa cái nơi bị mình cắn đỏ.

"Nói, anh với Lục Hàm Châu tính toán cái gì?"

Bạc Hành Trạch híp mắt nhìn, "Bí mật kinh doanh."

"Bí mật cái gì, Nghiêm Huyền thì sao? Tại sao cô ấy cũng nghỉ việc?"

Bạc Hành Trạch nhàn nhạt nói: "Vậy thì thầy Chúc, em có nể tình anh mà sắp xếp việc cho cô ấy không, đi nhặt rác ngoài cổng cũng được."

Chúc Xuyên vẫn luôn muốn mời Nghiêm Huyền về làm cho mình, hiện tại lại không tin.

Rất khó để tìm ra trở lý đắc lực như Nghiêm Huyền, gặp nhau ở Hồng Diệp có thể coi cô là tri kỷ của Bạc Hành Trạch, nhưng Bạc Hành Trạch không vội sao? Còn nhặt rác?

"Được, vậy ngày mai ta xuống cổng xem."

Bạc Hành Trạch biết đầu óc hắn nhanh nhẹn, anh biết cũng không thể giấu hắn lâu được nữa, quay lại kéo tay hắn ôm vào lòng, "Không phải anh không muốn nói, chỉ là sợ nói rồi em không để ý đến anh nữa."

Chúc Xuyên tưởng anh vẫn không có cảm giác an toàn, vừa định nói thì nghe anh nói tiếp; "Là anh dàn dựng người báo cáo em, cả người đưa anh đi điều tra cũng do anh bày kế."

"?" Chúc Xuyên đột nhiên trở mình ngồi dậy, bởi vì eo quá yếu nên lại ngã vào trong lòng anh.

Bạc Hành Trạch nói kế hoạch với hắn, "Lúc đó không nói cho em biết, vì sợ với cái tính này của em không biết diễn kịch, sẽ không lừa được Liêu Nhất Thành. Hơn nữa, những dự án mà em tham dự thực sự rất khó, để Liêu Nhất Thành nắm được cán còn không bằng anh tự nắm chắc."

Chúc Xuyên sửng sốt một chút, "Cho nên anh báo cáo dự án này, để tự mình vào bẫy?"

Bạc Hành Trạch lắc đầu, "Hơn nữa, kế hoạch này được lên ngay từ ban đầu, để tiêu diệt được Liêu Nhất Thành bắt buộc anh phải như vậy."

Chúc Xuyên giờ mới biết, cái gì mà thất nghiệp, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh!

Từ lúc ký hợp đồng đến khi được duyệt, lại đến lúc bị báo cáo, bị cách chức khỏi Hồng Diệp, anh và Liêu Nhất Thành cùng trên một bàn cờ do anh làm chủ.

"Tại sao không phải em mà là Lục Hàm Châu?"

Bạc Hành Trạch cười hỏi sao hắn ngốc như thế, "Em là chồng anh, danh nghĩa của anh với danh nghĩa của em thì khác nhau chỗ nào, hay em cho rằng Liêu Nhất Thành ngu đến nỗi cái này cũng không nhìn ra."

Chúc Xuyên: "..." Quên mất.

Nhưng câu "danh ngĩa của em với danh nghĩa của anh không khác nhau" của anh khiến lòng hắn ngọt ngào như đổ mật vào, tạm thời tha thứ cho anh.

"Dám bày kế với em, anh ăn gan hùm rồi." Chúc Xuyên lăn người ngồi trên người anh, vừa định véo anh một cái, lại nghĩ lại, "Vậy sao anh lại nói cho em biết? Không sợ em thật sự không muốn anh nữa sao?"

Bạc Hành Trạch cười, để mặc cho hắn véo mình, "Sợ chứ, thế nên mới không dám nói cho em biết. Nhưng anh thích em đến mức không muốn giấu em, nếu em không muốn anh nữa, vậy thì anh mất cả chì lẫn chài."

Chúc Xuyên trong lòng có chút nặng nề, cũng không phải bởi vì sợ.

Kế hoạch của Bạc Hành Trạch là vì hắn, cho dù có xảy ra vấn đề gì cũng không nỡ trách anh.

"Dịch Hiền thì sao?"

Bạc Hành Trạch cúi đầu nhìn hắn, trầm mặc một lúc rồi nói: "Anh không phải người lấy ơn báo oán, cậu ta hại em là chuyện không thể tha thứ. Lần trước chuyện Phó Tứ em đã hết lòng giúp cậu ta."

Lần trước Phó Tự bị Bạc Hành Trạch đang trong kỳ mẫn cảm làm phật lòng, sau đó Chúc Xuyên vẫn nghĩ sẽ đi tìm gã nhưng không có thời gian, đến lúc có thời gian gặp mặt thì mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Hắn quá bận rộn với dự án bị phong sát, không để ý đến những chuyện này, cũng không đi gặp Dịch Hiền, lần này không chỉ một công ty của hắn mà còn liên lụy đến bảy tám công ty.

Chúc Xuyên "Ừm" một tiếng rồi ngả vào lòng anh, nhắm mắt ngái ngủ: "Anh thấy thích thì làm."

**

Chúc Xuyên lại đến đồn cảnh sát, tưởng rằng vụ án có biến chuyển mới, hóa ra lại có chuyện khác cần hắn hợp tác điều tra.

Chuyện năm đó hắn tìm thuốc cấm giúp Phó giáo sư cũng bị lật lại, hắn cũng không hoảng sợ, dựa vào trên ghế cười nói: "A, tổ cảnh sát của ngài Nguyễn rất có năng lực, cái này cũng có thể điều tra ra."

"Năng lực không bằng cậu, chuyện này cũng dám làm." Nguyễn Nhất Khanh cười nhạo hắn.

Chúc Xuyên chống cằm, như có gì suy nghĩ rồi gật đầu, "Không thành thật có được không?"

"Đương nhiên không được!" Nguyễn Nhất Khanh lông mày tức đến dựng thẳng lên, thấy hắn ngả ngớn như vậy hận không thể xé miếng da kia thay vào bộ dáng nghiêm túc.

"Được." Chúc Xuyên đặt tay lên bàn, "Tôi có một người bạn dùng đến loại thuốc cấm này, nhưng tôi không dùng để uống, tôi dùng để nghiên cứu, không tin thì đến tìm Phó giáo sư để hỏi cho rõ ràng."

Việc Phó Thanh Sơ uống thuốc hồi đó không nhiều người biết, sau này phiên tòa xét xử cũng là về việc nghiên cứu và phát triển thuốc, bác sĩ Thẩm không muốn ra tòa với tư cách là nạn nhân của vụ việc này.

Nguyễn Nhất Khanh khịt mũi, "Nói thật!"

"Đương nhiên là thật, anh có thể gọi điện cho cậu ấy ngay bây giờ, tránh để tôi thông đồng với cậu ấy." Chúc Xuyên vươn tay.

Nguyễn Nhất Khanh cười: "Để tôi làm vừa lòng cậu." Vừa nói, có người bấm số điện thoại của Phó Thanh Sơ, ngay sau đó một giọng nói nhẹ nhàng từ trong ống nghe truyền đến: "Alô, Phó Thanh Sơ, xin hỏi ai vậy?"

"Cảnh sát, tôi muốn anh hợp tác điều tra một chuyện." Nguyễn Nhất Khanh nhìn Chúc Xuyên, dùng ánh mắt nói: Lát nữa tôi sẽ vạch mặt cậu.

"Mời nói." Đối phương từ tốn mở miệng, vô cùng khách sáo.

Nguyễn Nhất Khanh vòng vo nói: "Năm đó ngài cần một lô thuốc cấm, chúng tôi muốn biết ngài dùng xong có tác dụng phụ gì không?"

Phó Thanh Sơ trầm mặc một lát, nói: "Thuốc ở chỗ tôi, nhưng tôi không dùng, Viện Di truyền có đề tài nghiên cứu về thuốc cấm, nếu anh cần tài liệu, tôi sẽ gặp trực tiếp đưa cho anh, nhưng hiện tại tôi còn có lớp, 5 giờ gặp có được không?"

Nguyễn Nhất Khanh muốn gặp mặt nói rõ ràng, tài liệu của Viện Di truyền không lừa được người, "Được, làm phiền cậu đưa tôi".

Chúc Xuyên híp mắt cười nói: "Ngài xem, tôi không nói dối. Tôi đã sớm nói với ngài, tôi là công dân chấp hành luật pháp tốt, nhị thấp tứ hiếu* cũng không có ai ngoan bằng tôi."

(*): Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. (Nguồn:Wikipedia)

Nguyễn Nhất Khanh ném điện thoại lên bàn, "Người bán thuốc cho cậu tên là gì? Cho dù là để nghiên cứu, cậu vẫn là mua bán trái phép."

"Gã tên là Tiêu Vũ, chết đã lâu."

Nguyễn Nhất Khanh: "Chết như thế nào?"

Chúc Xuyên bất đắc dĩ nói: "Đội trưởng Nguyễn, tôi chỉ mua thuốc và không yêu cầu dịch vụ hậu mãi, tôi không quan tâm anh ta chết như thế nào. Nhưng tôi nghe nói rằng gã bị người ta trả thù, ngài cũng biết cái thuốc cấm này hại người, khó mà đảm bảo không có tác dụng phụ, tất nhiên sẽ đến tìm gã cùng chết."

Vụ án ngày càng rắc rối, Chúc Xuyên buổi sáng đến sở cảnh sát, khi ra ngoài đã là trời đã tối.

Bạc Hành Trạch đi cùng hắn đợi cả buổi, lúc hắn đi ra rất tự nhiên nắm tay hắn đi ra ngoài, "Tay lạnh quá, hiệu suất quá thấp."

Bị đụng chạm đến hiệu suất của bản thân, trán Nguyễn Nhất Khanh nổi gân xanh.

Ông cũng muốn hiệu suất cao chứ, phá án mà đơn giản vậy sao? Nói xong là xong!

Nguyễn Nhất Khanh nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng hai người, sau đó quay người nói với đồng nghiệp: "Phái người đi điều tra Tiêu Vũ, quên đi, tôi tự đi", ông cảm thấy người này có ích.

Khi Quan Lộ chết, trong người có rất nhiều thuốc cấm, mà Tiêu Vũ bán thuốc cấm.

"Điều tra gã làm gì? Liên quan gì đến những dự án này, chỉ là thuốc cấm mà thôi, vụ án cũng đã kết thúc, cần gì phải điều tra? Đừng lãng phí nhân lực."

Bạc Hành Trạch đột nhiên dừng lại, "Tiểu Vũ?"

Chúc Xuyên kỳ quái, "Anh biết?"

Bạc Hành Trạch: "Không có gì."

Chúc Xuyên không nghĩ nhiều, tự nhiên dẫn anh lên xe đi về phía Diêm Thượng Nguyệt.

Chưa đến giờ mở cửa, Nguyên Nguyên đang khoanh chân xem phim truyền hình trên màn ảnh rộng, ăn hạt hướng dương, đưa một tập hồ sơ: "Bà chủ, sổ sách tháng này."

Bạc Hành Trạch tự nhiên cầm lấy lật xem, nói ngắn gọn vạch ra vấn đề, Chúc Xuyên kinh ngạc nhướng mày, bây giờ không cần mình nữa?

Nguyên Nguyên đặt hạt dưa xuống chăm chú lắng nghe, Chúc Xuyên khoanh tay nhìn Bạc Hành Trạch nhướng mày nói chuyện với Nguyên Nguyên, đôi mày yên tĩnh xa cách bị ánh đèn của Diêm Thượng Nghuyệt làm cho càng lạnh lùng.

Lúc này, vài gương mặt xa lạ tiến vào chào hỏi Bạc Hành Trạch, Bạc Hành Trạch khẽ gật đầu cười nhẹ với họ, "Hôm nay còn sớm như vậy, Nguyên Nguyên dẫn hai vị công tử vào, thay tôi mang đến hai ly rượu."

Đèn sáng lên, càng ngày càng nhiều người đến.

Đây là lần đầu tiên Chúc Xuyên nhìn thấy Bạc Hành Trạch như vậy, ở lĩnh vực này cũng có thể làm tốt, vốn tưởng rằng anh lạnh lùng, nghiêm khắc sẽ không hợp với cái nơi đầy sự dục vọng này, sự lạnh lùng trong trẻo kia lại càng hấp dẫn người.

Bạc Hành Trạch làm xong quay đầu lại, phát hiện Chúc Xuyên đang nhìn chằm chằm vào mình, cười nói: "Anh quản nghiêm rồi?"

Chúc Xuyên đặt tay lên vai anh, "Em ghen, mỗi ngày anh tán tỉnh nhiều người như vậy, không chỉ có beta mà còn có rất nhiều omega xinh đẹp, Kiều Kiều cũng gọi anh là anh."

Bạc Hành Trạch sửng sốt, xưa nay chỉ có mình anh ghen, làm sao có thể nghe được những lời như vậy.

"Sau này không đến nữa."

Chúc Xuyên cười ngẩng đầu muốn hôn, Nguyên Nguyên trợn mắt chế giễu: "Bắt nạt bà chủ của bọn em đúng là mất mặt."

Bạc Hành Trạch, "Em đó."

Ở trong đại sảnh, Chúc Xuyên ngẩng đầu hôn anh như thể tuyên bố chủ quyền, sau đó là một tràng tiếng huýt sáo la ó, Bạc Hành Trạch không quen hôn trước mặt nhiều người như vậy, nhỏ giọng nói: "Đừng làm loạn."

"Mặc kệ, để cho bọn họ biết đi."

Chúc Xuyên mấp máy môi, nắm ngón tay Bạc Hành Trạch, nói với tất cả khách trong Diêm Thượng Nguyệt: "Chồng tôi, sau này mọi người tới đây thì cho anh ấy chút mặt mũi. Hôm nay rượu tôi mời."

Bạc Hành Trạch siết chặt ngón tay, cúi đầu hôn hắn một cái, bất lực nói: "Tiền kiếm được mấy ngày gần đây đều bị em tiêu sạch."

Chúc Xuyên nói: "Vì người đẹp."

Bạc Hành Trạch bị hắn so sánh với người đẹp cũng không phản bác lại, nhìn hắn với ánh mặt đầy cưng chiều, "Trước đây cũng vung tiền vì người đẹp như thế sao?"

Chúc Xuyên nghe anh nói chuyện cũ, nhướng mày nói: "Làm sao, anh ghen à?"

"Đúng vậy."

Chúc Xuyên cố nén cười, thở dài, cẩn thận quan sát sắc mặt anh rồi mới chậm rãi nói: "Tám năm trước đã bỏ rơi người đẹp kia một lần, nhưng người ấy vẫn một lòng vì em. Không biết lần này người đẹp ấy có thể một lần nữa hết lòng với em."

Hơi thở Bạc Hành Trạch trầm xuống, ánh mắt dán chặt vào người hắn, "Nói lại lần nữa."

Chúc Xuyên ngẩng đầu lên hôn thay vì lời nói.

Nguyên Nguyên lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái: "Trong mắt chồng anh chỉ có hai loại người, anh và những người khác, beta hay omega gì trong mắt anh ấy cũng chẳng là gì, ghen á? Khó thế cũng nghĩ ra được."

Chúc Xuyên cười: "Đây là tính thú, cẩu độc thân không hiểu được đâu."

Nguyên Nguyên nhe ​​răng trừng hắn, chưa kịp châm chọc lại Bạc Hành Trạch đã đem Chúc Xuyên đi, đến Chiết Mai Nham liền cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng cấm dục, trực tiếp ấn người vào cửa.

Chúc Xuyên vội vàng đẩy anh ra, "Ai da, chờ một chút."

"Không đợi."

"A đau, hình như tối hôm qua sưng lên, hôm nay phải kiêng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.